Sau khi bà ngoại ngẩn người qua đi, lại vội vàng hung bạo hỏi: “Là ai nói cho con?”
Diêm Trừng chẳng sợ lúc trước còn có hoài nghi, lúc này nhìn sắc mặt tái nhợt cảu bà ngoại cũng biết việc này không phải là giả.
Bà ngoại lại truy vấn thêm một lần: “Ai nói?” trong lời nói mang theo nồng đậm tức giận, hiển nhiên phi thường sinh khí.
Diêm Trừng không nói, bà ngoại suy nghĩ một chút, cũng đã đoánđược được vài phần, chuyện này vốn cũng không tính là bí mật, Diêm giacũng chỉ có bằng ấy người, trừ Diêm Trừng ra, năm đó những người nênbiết thì cũng biết, nhưng chân chính hiểu rõ nội tình chỉ có bọn họ, màngười có thể đem chuyện này đi ăn nói huyên thuyên loạn thất bát taocũng chỉ có mình bà ta.
Không ngờ chuyện này giấu diếm nhiều năm đến cùng vẫn không gạt được.
Diêm Trừng biểu tình ủ dột, nhìn bà ngoại nói: “Bà không định nói với con sao?”
Bà ngoại thở dài, cháu trai cũng đã lớn, đích xác có quyền được biết chân tướng.
“Chúng ta vào phòng con rồi nói.”
Vào phòng Diêm Trừng, bà ngoại đóng cửa lại, tìm sô pha ngồi xuống, Diêm Trừng lại thẳng tắp đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích.
Bà ngoại nói: “Trước hết con nói cho ta biết, con đã biết những gì rồi.”
Diêm Trừng nhớ tới những lời bác gái nói với hắn, lông mày chau lại càng sâu.
Bác gái lắm mồm nói ra vừa vặn bị Diêm Trừng nghe được, bà tangay từ đầu sao cũng không nguyện ý nói, thế nhưng Diêm Trừng lấy chuyện của thằng cháu bảo bối bức bà ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400566/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.