Kinh Dao nhìn Kỉ Tiễu một cái, rồi quay đầu cầm bình nước trên bànrót cho mỗi người ở đây một cốc nước lại đối với vợ chồng trung niênnói: “Cô chú đã tới rất lâu rồi ạ, nói chuyện cũng đã nhiều, mời cô chúuống nước.”
Cô bày ra tư thái người làm chủ khiến một nhà Trần Lam Thiến đều có chút ngoài ý muốn, mấy người nhìn nhau, coi như thức thời đứng dậycáo từ, Kinh Dao lại phi thường nhiệt tình nhất định một đường tiễn họđem tống xuất đi, nhìn nhìn sắc mặt Trần Lam Thiến, Kinh Dao cười càngkhéo léo hào phóng.
Bên này mấy người đó vừa đi, phòng bệnh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, chỉ để lại hai người hai mặt nhìn nhau.
Diêm Trừng thấy Kỉ Tiễu yên lặng nhìn một đống hoa quả không nói lời nào, lập tức xốc chăn xuống giường, miệng nói: “Cậu đến khi nào?Đến sao không vào luôn? Vừa rồi bọn họ tới thăm tớ, tớ cũng không thểđuổi bọn họ đi…”
Hắn nóng vội ngay cả giày cũng không kịp đi, cứ thế chân trầnchạy tới chỗ Kỉ Tiễu, tuy rằng phòng mở điều hòa nhưng vẫn đang ở mùađông, vẫn rất lạnh, Kỉ Tiễu bị một phen nắm tay, bận rộn ngẩng đầu đemDiêm Trừng đẩy về phía giường.
Diêm Trừng còn muốn giải thích, Kỉ Tiễu nói: “Nằm trước đã.”
Diêm Trừng từ khi bị thương liền ít khi xuống giường, lúc nàyđầu có chút choáng, dễ dàng bị Kỉ Tiễu ấn ngồi lên giường, nhưng nắm tay Kỉ Tiễu vẫn không bỏ ra, Diêm Trừng khẩn trương đánh gia sắc mặt KỉTiễu, thấy cậu mặt mày bình thản, cũng không quá nhiều lãnh ý, nội tâmcăng thẳng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400560/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.