Một trận này cuối cùng Diêm Trừng vẫn là uống tới say xỉn, ngồi xe Liêu Viễn Đông đưa về nhà, ai ngờ người chờ cửa mà Trần bà bà, sau lưng Trần bà bà là Đàm Oanh, Bào Sưởng thấy bà không tự chủ mà lui hai bước, thẳng tới khi Trần bà bà tới đỡ cậu ta mới nghĩ tới mình còn đang đỡ người.
Vẫn là Liêu Viễn Đông tương đối bình tĩnh, đối Đàm Oanh gật đầu chào hỏi, sau khi đặt Diêm Trừng xuống hai người liền vội vàng ra xe chạy nhanh như chớp, không còn hình tượng nhị thế tổ kiêu ngạo ngày thường.
Trần bà bà tuy đã cao tuổi nhưng khí lực cũng thực lớn, dễ dàng có thể đem Diêm Trừng đỡ lên vai, Đàm Oanh nhìn gương mặt con trai đỏ ửng vì say rượu, nghe miệng hắn còn hàm hồ gọi cái gì, không từ mà nhíu mày.
Trần bà bà vẫn không nhúc nhích mà chờ Đàm Oanh phân phó, Đàm Oanh nói: “Đưa nó về phòng đi.”
“Dạ.”
“Khoan đã…”
Đàm Oanh lấy ra khăn tay cẩn thận lau mồ hôi và rượu còn lưu lại trên mặt con trai, sau đó mới phất tay ra hiệu cho Trầm bà bà rời đi, chính mình chậm rãi trở về biệt việt riêng.
Trần bà bà sắp xếp xong cho Diêm Trừng liền ra ngoài đóng cửa.
……
Trong chốc lát cửa phòng lại được mở ra, một người nhẹ nhàng bước vào.
Khăn mặt ấm nóng khẽ lau qua hai má, ấm tới mức Diêm Trừng bất động, hắn mở mắt ra thì thấy một gương mặt quen thuộc.
Người nọ biểu tình lãnh đạm, nhưng xác thực trên tay cầm khăn mặt, người đó vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400511/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.