Không chỉ có cô ấy.
Những người khác đang có mặt ở đây cũng trợn tròn mắt nhìn Chúc Lăng Thiên.
Chỉ thấy ông lão mấy giây trước đã mất đi dấu hiệu sống, nay lại ngồi dậy với sắc mặt hồng hào.
"Đây, rốt cuộc đây là phương pháp chữa bệnh kiểu gì vậy? Rõ ràng người đã chết, thế mà giờ lại sống lại?"
Lý Văn Tịnh trợn mắt há hốc mồm.
Cô ấy từng thấy 'tứ chẩn là nhìn nghe hỏi sờ ở đông y, cũng từng thấy thiết bị khám bệnh ở tây y.
Nhưng chưa từng thấy bác sĩ nào có thể cải tử hoàn sinh như Tô Vũ. "Ông nội? Ông chưa chết?"
Sau khi tỉnh táo lại, Chúc Văn Trúc mừng rỡ nhào vào lòng ông lão. "Được rồi, Văn Trúc, cháu đừng khóc nữa."
Chúc Lăng Thiên an ủi cháu gái hai câu, sau đó ông ta đứng dậy hành lễ với Tô Vũ: "Cảm ơn anh bạn đã cứu tôi một mạng từ quỷ môn quan."
Vừa nấy khi Tô Vũ bài độc.
Ông ta đã tỉnh rồi, nhưng cơ thể lại không nghe lời, ông ta không thể động đậy được.
"Ông Chúc không cần khách sáo. Tôi cứu ông, đâu phải cứu không công đâu."
Tô Vũ mỉm cười nói.
"Không biết anh bạn muốn cái gì? Ở Giang Nam, Chúc Lăng Thiên tôi có không ít bạn. Tiền tài, địa vị, danh lợi, phụ nữ, cậu muốn cái gì, tôi cũng có thể cho cậu!"
Chúc Lăng Thiên chân thành nói.
Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Những cái này, tôi đều không cần."
"Không cần ư?"
Chúc Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-xuong-nui/3423273/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.