"Hu hu, ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, cháu cứ tưởng... cháu sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa."
Nhìn thấy Chúc Lăng Thiên mở một mắt, Chúc Văn Trúc lập tức khóc nức nở.
Nhưng Tô Vũ lại lắc đầu: "Ông nội cô chưa tỉnh, đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu của ông ấy thôi."
"Hồi quang phản chiếu ư?"
Chúc Văn Trúc không kìm được hỏi: "Thế ông nội tôi còn cứu được không?” "Được."
Tô Vũ gật đầu.
"Vậy nhờ anh đấy, Tô thần y."
Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tô Vũ, giờ phút này, Chúc Văn Trúc không khỏi dâng lên hy vọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nháy mắt đã qua mười phút.
Trong khoảng thời gian này, Chúc Văn Trúc và Lý Văn Tịnh đều căng thẳng, hai cô gái yên lặng quan sát Tô Vũ vẽ bùa lên ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên.
"Phùi" Bỗng nhiên, Tô Vũ thở dài một hơi.
Anh di chuyển tay ở chỗ ngũ tạng của Chúc Lăng Thiên, cùng lúc đó, vù, vùi Bạch quang chói mắt chợt hiện lên ở chỗ thất khiếu của Chúc Lăng Thiên.
Tiếp đó.
Đầu ngón tay của Chúc Lăng Thiên bắt đầu chảy ra đây máu đen, trông cực kỳ quỷ dị.
"Ông nội tôi sao vậy?"
Nhận thấy hô hấp của Chúc Lăng Thiên suy yếu trong phút chốc, Chúc Văn Trúc vốn còn gửi gắm hy vọng vào Tô Vũ lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ông nội cô đang bài độc."
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ông nội cô từng có thương tật không nhẹ, nhưng ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-xuong-nui/3423272/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.