Không gian bổng im lặng bà nhìn xuống thì thấy cô đã ngủ ngoan lành, bà mỉm cười rồi đỡ cô nằm xuống giường, bà gỡ tay cô ra nhưng cô không cho ôm chặt hơn nói mớ
"Hức........ hức......... mẹ đừng bỏ con mà........hức.....hức"
" Rồi...... rồi..... mẹ không bỏ con đâu"
Nghe vậy bà nói với cô rồi bà cũng nằm xuống cùng cô, bà vừa nằm xuống cô đã ôm bà rất chặt vụi đầu vào lòng bà mà ngủ, nghe tiếng thở đều đặn bà biết cô đã ngủ bà không gỡ tay cô ra mà bà ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc đen mượt của cô mà ru cô ngủ.
Lí do bà làm vậy là vì bà muốn ru cô như ngày xưa, xem cô như 1 đứa trẻ mà ru giống như cách bà đã làm với cô khi cô còn nhỏ điều này đã khiến cô ngủ ngon hơn chìm vào giấc ngủ nhanh hơn, bà nhìn xuống thấy cô ngủ ngon lành mà mỉm cười rồi lại ôm cô vuốt ve tấm lưng của con mình mà hát ru một lần nữa, cảm nhận được hơi ấm của mẹ cô rút vào lòng của bà nhiều hơn, trong vô thức cô chợt nói
" Ấm quá, ngủ trong lòng mẹ ấm quá mẹ ơi, phải chi ngày nào cũng được như vậy thì tốt biết mấy "
Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như chim hót, trong sáng như đứa trẻ lên 3 đang trong lòng mẹ, được mẹ ôm, hôn mà làm nũng muốn được nhiều hơn vậy, cô nói xong thì ngủ tiếp còn Bà thì vừa nghe chính con mình nói ra điều đó, những giọt nước mắt của bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-tuyen-vo/2911599/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.