Cô và bà cứ ôm nhau, ngủ như vậy mãi cho đến trưa thì bà tỉnh dậy, bà cúi đầu xuống lấy tay vỗ vai cô, kêu cô dậy
" Hi Nghiên à! dậy đi con "
Bà lây cô dậy, khiến cô giật mình tỉnh dậy
" Ưm ~........ Vâng, con biết rồi con dậy ngay đây "
Bà mỉm cười với cô rồi nhìn lên đồng hồ đã 11h, bà bước xuống giường, quay lại nhìn cô
" Dậy rồi thì vào vệ sinh cá nhân, rồi xuống ăn cơm có biết chưa "
" Vâng ",. Cô lười biếng trả lời
Rồi bà ra khỏi phòng cô xuống nhà làm đồ ăn trưa cho cả gia đình, vừa xuống thì bà thấy chồng mình đang ngồi uống trà xem ti vi, bà không nói gì bước vào bếp làm đồ ăn. Trong phòng cô, lúc này cô lười biếng không muốn dậy, cô nằm lăn qua lăn lại như con lăng quăng được 5 phút, cuối cùng cô cũng chịu bước xuống giường đi vào Vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Vừa xuống dưới nhà cô nhìn thấy ba mình đang ngồi uống trà và xem ti vi trong phòng khách, cô mới chợt nhớ ra
* Sao giờ này mà ba mẹ ở đây? Họ không đi làm sao?*
Hàng vạn câu hỏi trong đầu cô bắt đầu nảy ra
* Ba mẹ ở nhà với mình à? Không đúng cả 2 người ham công tiếc việc như vậy thì làm sao ở nhà với mình giờ này được *
Cô đứng dưới cầu thang thắc mắc suy nghĩ mà quên mất xung quanh mình như thế nào, cùng lúc đó ba cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-tuyen-vo/2911596/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.