Kim Tiểu Sơn người vừa đáp vào trong sân, đã cảm thấy giật mình.
“Thì ra chàng nhìn thấy bảy, tám tên thổ phỉ. Trong tay mỗi tên đều lăm lăm chĩa ba và trường mâu, đứng sẵn phía sau cửa. Chỉ cần cửa vừa bị phá, chĩa ba và trường mâu toàn bộ cắm vào trong người. Bản lĩnh cho dù có cao nhưng nếu không phòng bị trước, e rằng cũng chạy không khỏi kiếp số”.
Tám tên thổ phỉ thủ thế chăm chăm nhìn về phía trước. Trong sân vang lên một tiếng “Bịch”. Chúng ngẩng đầu nhìn thấy Kim Tiểu Sơn đang nhìn bọn chúng cười.
Nụ cười của Kim Tiểu Sơn, đương nhiên là nụ cười lạnh. Tám tên bị bất ngờ, giật mình xoay người lại, đồng hô to một tiếng xông về phía Kim Tiểu Sơn. Một tên trong bọn nói :
- Mi chính là tên cẩu tặc đó phải không? Bọn lão tử dù chết cũng phải kéo mi chết theo.
Nhìn thấy tám tên thổ phỉ đã đánh đến. Trong tích tắc song phương chạm nhau. Kim Tiểu Sơn đột ngột vọt lên hai trượng. Tám cái chĩa ba và trường mâu đâm vào khoảng không, ở trên cao còn chưa xoay người lại, thân chàng đã đáp xuống sau lưng tám người, thoắt cái đã xông vào nhà tranh. Chàng một chân chạm cánh cửa, người đã phóng ra ngoài. Tám tên la hét không ngừng đuổi theo. Một tên mắng :
- Tổ bà mi còn muốn chạy sao?
Tám tên thổ phỉ nhất tề chạy ra ngoài cửa, không ngờ bên trong sân vang lên tiếng kêu của Kim Tiểu Sơn :
- Ai muốn chạy chớ!
Tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-thoa/2175196/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.