Đêm về, trên bầu trời lấp lánh ngân sao. Một màng sương mù mong mỏng, trắng trắng bàng bạc bao phủ khắp núi rừng, vương vấn ôm lấy Ngũ Lão phong ở phía xa xa. Gió rít từng cơn, lá khua xào xạc càng khiến cảnh sắc núi rừng thêm thân mật.
Thủy Hành Vân cưỡi trên lưng lừa không chậm không gấp nói :
- Tìm chỗ ngủ ngon đêm nay để ngày mai đủ sức quyết đấu.
Đào Hoa nương tử Phương Tiểu Ngọc đang ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh. Chung quanh đều là một màng hỗn độn, mập mờ, không nhìn rõ vật gì. Bất giác cất giọng nói :
- Nơi này e rằng không có chỗ nghỉ ngơi.
Thủy Hành Vân lạnh lẽo nói :
- Muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, e rằng phải vào hang ổ của bọn thổ phỉ.
Phương Tiểu Ngọc nói :
- Sao không đi thêm một đoạn hãy tính.
Không ngờ Thủy Hành Vân từ lưng lừa nhảy xuống đất vừa nói với Phương Tiểu Ngọc :
- Tìm gần chỗ này nghỉ ngơi đi! Trời càng tối, sương càng dày. Nơi khác chưa tìm được đã lạc mất phương hướng rồi.
Kim Tiểu Sơn tiếp lời nói :
- Đại thúc ta nói đúng đó, đi thêm một đoạn đường có thể gặp hang ổ thổ phỉ.
Đào Hoa nương tử Phương Tiểu Ngọc một lòng chỉ muốn xông vào ổ thổ phỉ vì nàng muốn biết rõ chỗ thất lạc của Âu Dương Lượng. Tuy nàng chưa hiểu bản lĩnh thực sự một già, một trẻ này như thế nào. Nhưng ở vào hoàn cảnh này bất cứ một hi vọng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-thoa/2175193/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.