Cổng trường đại học X, nửa tiếng trước khi Khiết Tử Tịnh mất tích:
“Chậc, tên khốn này lại uống rượu, không chịu chăm lo cho bản thân gì cả.” - Khiết Tử Tịnh vừa cúp máy xông, bực dọc lẩm bẩm vài câu rồi đút điện thoại vào trong chiếc áo khoác nhẹ của mình. Khiết Tử Tịnh liếc nhìn đồng hồ trên tay, chiếc kim đồng hổ chỉ đúng 5 giờ chiều, cô khẽ thở dài một lượt, xem chừng phải tầm 2 tiếng nữa mới lết xác được đến nhà đây. Nếu như vậy, thì tên khốn kia lại có thêm 2 tiếng để uống rượu rồi, càng nghĩ càng thấy tức, nhất định tối nay về nhà cô sẽ giáo huấn tên khốn ấy cẩn thận.
“Tử Tịnh, em làm gì thế? Muộn giờ học rồi đấy.” - Dận Kỳ từ phía sau bất chợt lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dận Kỳ, Khiết Tử Tịnh vội quay người lại chào hỏi, cô nói: “Anh Dận Kỳ, em mới gọi điện thoại ấy mà, giờ em định vào lớp đây.”
“Vừa hay anh cũng đang định vào lớp, chúng ta đi chung nhé?” - Dận Kỳ nở nụ cười ôn hoà, anh ta hỏi, sau rồi dường như nhớ ra gì đó, anh ta nói tiếp bằng giọng pha lẫn vài phần tò mò: “Ban nãy em gọi điện với ai mà trông thân mật thế? Người yêu em chăng?”
“À vâng, là chồng của em. Anh Dận Kỳ cũng gặp anh ấy rồi đó, là cái người mà anh gặp ở nhà em, anh còn nhớ không?” - Khiết Tử Tịnh cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hoà, cô nói.
Nghe vậy, thái độ của Dận Kỳ có chút thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-so-vo/1683107/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.