Máu! Chảy thành sông đỏ!
Một tay nàng cầm kiếm đứng thẳng cạnh thi thể bị cắt thành hai nửa, trênquần áo, trên gương mặt, nơi nơi nhiễm đầy máu đỏ nhìn thấy ghê người.
Tay cầm kiếm, vết thương đã muốn vỡ ra, máu tươi chảy òng ọc. Mảnh vải băng bó vì đánh nhau mà tản ra, giờ phút này đón gió bay lên.
Cuốicùng chống đỡ không được nữa, nàng ngã quỳ rạp xuống đất, bảo kiếm trong tay cắm vào mặt đất, dùng cách này duy trì thân thể không ngã. Giươngmắt thản nhiên quét tỏa ra bốn phía đầy đất thi thể người áo đen. Nàngcong lên khóe miệng, cười tự giễu.
A, thật sự là một trận chiến thảm thiết… .
Ánh mắt có chút tan rã, thần trí bắt đầu mê mang. Nàng với một tay che lênchỗ vai trái, đau nhức nơi đó làm cho nàng nhịn không được phát ra mộttiếng rên nhỏ.
Trong ống tay áo có thuốc chữa thương, chỉ cần ăn, liền còn có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng. Nhưng giờ phút này, chỉ một động tác thật nhỏ cũng khiếm toàn thân đau đớn.
Ha ha. Ha ha ha ha.
Nàng chợt cười ra tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, nàng nhất thời mất đi khí lực, buông lỏng tay cầm bảo kiếm, ngã xuống đất.
Thôi. Sao lại cần uống thuốc? Sao lại cần sống sót? Thù lớn nàng đã trả, ântình nàng nợ người đó nay cũng đã hết. Sống không thể yêu, còn sống cũng không có ý nghĩa gì, nàng mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi.
Từ sau khiđược người nọ thu dưỡng, mỗi một ngày đều như Địa ngục huấn luyện. Mườimấy năm sống kiếp sát thủ, nàng cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623250/quyen-5-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.