Đi lên trước mấy bước, có một cái hố to xuất hiện ở trước mặt mọi người.Tiểu Hắc, tiểu Bạch nhất thời đỏ mặt lên nhìn, bởi vì không biết thuậtđộn thổ nên mới lao động khổ cực mà đào ra cái hố này, không khỏi lúngtúng ho khan một hồi.
Lưu Quang cúi đầu nhìn lại, đuôi lông mày nhảy lên: “Đây chính là kiệt tác của nhân tài các vị?”
Tiểu Hắc, tiểu Bạch cúi đầu, còn kém không đem đầu rúc vào trong cái hố này. Trên mặt Chung Quỳ cũng chợt xuất hiện vẻ lúng túng, nghiêng đầu sangchỗ khác nhìn về phía bên kia. Lưu Quang nhẹ giọng cười một tiếng, mởmiệng nói: “Xem ra các ngươi quả thật là khí lực thì nhiều, còn trí lựcthì không có bao nhiêu”
Bị Lưu Quang giễu cợt như vậy, Chung Quỳcùng Hắc Bạch Vô Thường cũng không dám phản bác cái gì. Ai kêu bọn họkhông biết thuật độn thổ. Ai kêu bọn họ chạy theo người ta đến đây. Bịchủ tử mắng mấy câu thì mắng mấy câu vậy, chịu đựng là tốt rồi. Hơn nữa, bọn họ cũng không có gan phản kháng. Thấy Chung Quỳ cùng Hắc Bạch VôThường đều không lên tiếng, Lưu Quang cũng không châm chọc gì nữa. Cấtcao giọng nói:
“Đã là Hoa yêu thì phải dựa vào hoa cỏ hấp thu tinhhoa của nhật nguyệt, từ đó biến ảo thành hình. Như vậy, coi như hắn đãthành hình người, cũng nhất định muốn mượn hoa cỏ để đề cao tu vi”
Nghe Lưu Quang vừa nói như thế, Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường nhất thờitrong lòng cả kinh, giống như là lĩnh ngộ cái gì, ngẩng đầu mở to mắt.Lưu Quang vươn tay, đầu ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong-phuc-hac-vuong-phi-gay-roi/1623133/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.