Nhìn thần sắc cô đơn của Ninh Viễn Hành, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn thoáng nhìn nhau, sau đó Nam Côn Luân liền mở miệng: "Sơn tặc gì chứ, ngươi chính là Ninh Nhị a, nếu lo lắng, thì trở về đi!" Nam Côn Luân thành khẩn nhìn Ninh Viễn Hành, Ninh Viễn Hành cố gắng mở mắt, trong mắt đều tràn đầy sự bất đắc dĩ, đó là cảm xúc sâu sắc không từ ngữ nào có thể diễn tả được. "Ta..." Ninh Viễn Hành chỉ mở miệng nói một chữ, lại né tránh đi, phảng phất có lý do gì đó khó nói nên lời, cố gắng mở miệng, sau đó lại cảm thấy gian nan. "Có nỗi niềm khó nói?" Phó Vân Mặc nhướng mày, nàng giỏi nhất là nhìn mắt đoán ý, cảm xúc rõ ràng như vậy, tất nhiên khó tránh thoát khỏi cặp mắt của nàng. "Hừ...biết là lý do khó nói, thì ngươi đừng hỏi nữa." Ninh Viễn Hành liếc xéo Phó Vân Mặc một cái, nhưng miệng của Phó Vân Mặc lại nở ra một nụ cười giảo hoạt, nói: "Nhưng ta cảm thấy bộ dạng này của ngươi rất giống muốn nói ra nha." Nói xong, Phó Vân Mặc một tay gác cằm, bộ dáng giống như muốn nói "Ta đã chuẩn bị nghe chuyện xưa của ngươi xong rồi đó", làm Ninh Viễn Hành có chút không biết làm thế nào, cũng tựa như tâm tư bị người khác moi ra, dù sao chuyện này hắn đã cất giấu bây lâu nay, người biết đến cũng không nhiều, ngoại trừ mấy lão bằng hữu cũ ra, tất nhiên, còn có ca ca của hắn, Ninh Bất Khuất. "Đúng vậy, chuyện mà cứ cất giấu rất khó chịu, nói ra đi!" Nam Côn Luân chồm người tới, một đôi mắt có thần đen láy nhìn chằm chằm vào Ninh Viễn Hành, làm hắn không còn chỗ trốn. Dạ Khê Hàn nhìn bộ dạng cấu kết với nhau làm việc xấu của hai đại hài tử này, không nhịn được có chút buồn cười, nhưng nàng lại không muốn phá hỏng hình tượng lạnh lùng bấy lâu nay của mình, đành phải chịu đựng, chỉ là ánh mắt cũng không tự chủ được mà dừng ở trên người Ninh Viễn Hành, dù sao nàng cũng tò mò, tại sao Ninh Viễn Hành lại rời vào tình cảnh hiện tại. "Các ngươi...đám nhãi ranh này!" Ninh Viễn Hành hung hăng mắng một câu, nhưng mà biểu tình vốn dĩ rối rắm của hắn đã hòa hoãn xuống, Phó Vân Mặc biết, hắn đã chuẩn bị mở miệng rồi. "Thì là...ta và đại ca ta đồng thời thích một vị sư muội..." Ninh Viễn Hành nói, mặt có chút đỏ lên, cơ hồ chuyện này là một chuyện hắn rất khó mở miệng kể ra, nhưng mà lại ẩn nhẫn rất khó chịu, đành phải lựa chọn đem mọi thứ phô bày ra hết. "Về sau, ta bởi vì cùng kẻ khác luận võ, vô ý bị tổn thương đến chân nguyên, võ công bị phế đi phân nửa..." Ninh Viễn Hành nói xong, thở dài, cầm lấy chén trà ở trước mặt, uống một hơi cạn sạch, lại nhăn mày lại, không phải rượu, uống không đủ thống khoái. "Khoảng thời gian đó quá mức u ám, không muốn sư muội nhìn thấy bộ dạng thảm hại của ta, cho nên ta lựa chọn rời khỏi Thương Vân phái..." Ninh Viễn Hành nhìn chén không ở trong tay, quay đầu gọi tiểu nhị, để hắn đem rượu tới đây, lúc này mới nói tiếp: "Sau đó sư muội gả cho ca ca của ta, còn sinh ra một đứa trẻ lanh lợi, ta nhớ kỹ tên là Mẫn Nhi." Ninh Viễn Hành lại thở dài, muốn say nhưng rượu lại chưa tới. "Về sau...sư muội mắc bệnh, ta muốn quay về thăm nàng ấy, nhưng mà không kịp, nàng ấy đã...từ đó ta cũng không trở về Thương Vân phái lần nào nữa." "Khách quan, rượu của ngài đây!" Tiểu nhị bưng rượu ra, Ninh Viễn Hành không nói hai lời, mở miệng bầu rượu ra, liền uống ừng ực, mà ba người ở một bên hiển nhiên không có ý tứ muốn ngăn cản, chỉ thấy hắn bất quá mới uống lên vài ngụm lớn, gương mặt đã đỏ ửng lên. "Vậy không tốt a Ninh nhị!" Phó Vân Mặc vỗ vỗ bả vai của Ninh Viễn Hành, nói: "Té ngã ở đâu, thì từ chỗ đó bò lên, nam tử hán đại trượng phu, cũng không thể suốt ngày sống trong hồi ức được, ngươi nói đúng không!" "Đúng đó Ninh nhị, vậy không tốt a!" Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân ngươi một câu ta một câu, làm cho người đang dần dần lên men say kia gật gật đầu, nói: "Các ngươi nói đúng! Ta phải trở về...nhìn sư muội của ta!" "..." "..." Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân liếc mắt nhìn nhau... Cái này hình như không phải trọng điểm a... "Đúng...Đúng vậy! Ngươi phải trở về nhìn sư muội của ngươi, nhìn xem Thương Vân phái đã nuôi nấng ngươi lên người a!" "Ân...Cùng nhau chặn địch a!" Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu, Dạ Khê Hàn lạnh lùng nhìn thấy tất cả, sau đó phá lệ mà mở miệng nói. "Là ngươi từ bỏ sư muội ngươi trước, ngươi có mặt mũi nào trở về gặp sư muội của ngươi?" Lời này vừa nói ra, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân chợt thấy huyệt Thái Dương tê rần, sau đó kinh ngạc mà nhìn về phía Dạ Khê Hàn... "Ngươi..." Ninh Viên Hành giương mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, trong mắt có nước mắt, nhưng bị người khác hung hắn cắn xé, cả môi cũng run lên, tựa như cái người luôn lạnh nhạt ở trước mắt đang từng tấc từng tấc xé nát mình. "Trước khi bắt đầu, ngươi chính là một tên nhu nhược, trốn tránh hiện thực, trốn tránh tình yêu, hiện tại duy nhất để có thể cứu rỗi lại thể diện của ngươi, chính là vì Thương Vân phái một chút chuyện này, mới có tư cách đi gặp sư muội của ngươi." Mặc dù là một nấm mồ, nhưng Dạ Khê Hàn biết, Ninh Viễn Hành cũng không dám, chỉ sợ sư muội của hắn từ dưới mồ ngồi dậy, đánh giá bộ dạng thảm hại bây giờ của hắn. "Ngươi nói đúng...Ngươi nói đúng lắm..." Ninh Viễn Hành cầm bình rượu trên tay có chút không ổn, không biết là say, hay là...bể rồi...* *Chữ Say (醉/zuì/) và Bể (碎/suì/) có phát âm tương tự nhau, ở đây tác giả chơi chữ. "Không nên lại làm kẻ nhu nhược...nói không chừng lúc ấy...sư muội của ngươi rất chờ mong cùng ngươi ở bên cạnh nhau, nhưng chính ngươi lại chọn cách từ bỏ." Dạ Khê Hàn nói xong, liền không nói chuyện nữa, chỉ thấy hốc mắt của một đại nam nhân đỏ lên rồi, chứa đầy nước mắt, lại uống thêm mấy ngụm rượu. Phó Vân Mặc quay đầu lại dựa vào bên tai của Dạ Khê Hàn, nói: "Nữ ma đầu, không cần tàn nhẫn như vậy chứ?" "Ta chỉ nói sự thật, có một số người sai chính là sai, không thể chiều theo ý họ được." Dạ Khê Hàn nhẹ giọng đáp lại, Phó Vân Mặc nhún vai, không tỏ ý kiến, phương pháp nào cũng không quan trọng, dùng tốt là được. Bất quá lúc quay đầu lại, chỉ thấy Ninh Viễn Hành uống rất sảng khoái, trên mặt càng ngày càng đỏ, Nam Côn Luân nhìn qua, cũng tiến lên giữ hắn lại. "Được rồi Ninh nhị tiền bối, nên dừng lại đi, ngươi còn phải lên đường trở về Thương Vân phái nữa, không phải sao?" Nam Côn Luân cướp đi bình rượu ở của Ninh nhị, mắt thấy thân hình của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng đôi mắt lại đặc biệt minh mẫn, có lẽ là chưa say, chỉ là không muốn đối mặt, nên chấp nhận bản thân đã say rồi. Ninh Viễn Hành gật đầu, ổn định thân thể sau đó hít sâu vài cái, mới nói: "Ta cũng nên trở về thôi....phải trở về thôi..." Ninh Viễn Hành nhìn về phía trước, trong mắt hình như tia sáng, mang theo sự kiên định, Phó Vân Mặc biết, hắn đã hạ quyết tâm. Lúc này, Viên Uyên cùng Tuyết Tâm từ trên lầu đi xuống, Viên Uyên ở một bên đỡ Tuyết Tâm xuống lầu, tiếp nhận sự chú ý của mọi người mà không hề hay biết. Chờ đến khi xuống lầu, nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, Viên Uyên mới nhất thời đỏ bừng mặt, không dám nhìn lại, vốn định buông tay Tuyết Tâm ra, nhưng buổi sáng khách điếm rất nhiều người, nàng sợ người khác sẽ đụng trúng Tuyết Tâm, liền vẫn tiếp tục nắm lấy tay Tuyết Tâm, đi hướng về phía bàn của Phó Vân Mặc. "Nghỉ ngơi tốt chứ?" Mở miệng chính là Nam Côn Luân, Tuyết Tâm chậm rãi ngồi xuống, gật gật đầu, nói: "Ân, tạm được." Viên Uyên tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Tuyết Tâm, rót cho nàng ấy một chén trà. "Viên nha đầu, hôm nay khí sắc không tệ nha!" Phó Vân Mặc một tay miết cằm, nhìn gương mặt ửng đỏ kia của Viên Uyên, ý cười khóe miệng còn trở nên gian ta hơn, Dạ Khê Hàn ở một bên không nhìn nổi nữa, dùng chân nhẹ nhàng đá Phó Vân Mặc, để nàng ấy một vừa hai phải thôi. "Ân..." Viên Uyên nhẹ nhàn lên tiếng, Phó Vân Mặc thu hồi tâm trạng chơi đùa lại, nhắc đến chuyện hôm nay phải đi đến phía Nam, Tuyết Tâm nhấp ngụm trà, mở miệng: "Ta phải về Linh Lung sơn trang trước, chắc không thể đi cùng được." Cơ hồ cùng lúc, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Viên Uyên, tựa như đang chờ nàng ấy đáp lại. "Ta..." Viên Uyên trong lúc nhất thời cũng không biết ở hay đi, Linh Lung sơn trang có khả năng sẽ gặp nạn, nàng muốn trở về ngăn địch, nhưng nghĩ đến sự quan tâm của Tuyết Tâm với mình, trong lòng vô cùng rối rắm. "Viên nha đầu, cùng Tuyết trang chủ trở về Linh Lung sơn trang đi, lần này đi về phía Nam, nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa Linh Lùng sơn trang cũng có thể đối mặt với sự tấn công của kẻ thần bí, ngươi hẳn là nên cùng đi ngăn địch mới đúng." Phó Vân Mặc khuyên bảo Viên Uyên, cũng là thay Viên Uyên nhanh chóng ra quyết định. "Được rồi...ta trở về cùng Tuyết trang chủ..." Viên Uyên không dám nhìn Tuyết Tâm, lại có thể cảm giác được tâm trạng vui sướng của nàng ấy, ý cười lơ đãng ở trên môi, trở thành sự ấm áp thư thái tồn tại vào buổi sáng sớm. "Vậy chúng ta phải chia tay ở đây thôi." Phó Vân Mặc thở ài, Viên Uyên cùng mình và Nam Côn Luân ở chung đã hơn một năm, nói tách ra, tất nhiên là luyến tiếc, nhưng cuộc hành trình này quá mức nguy hiểm, nàng cũng không đành lòng để Viên Uyên đi mạo hiểm, để lại bên người Tuyết Tâm, như vậy mới bảo đảm được sự an toàn của nàng ấy. "Ta cũng nên trở về Thương Vân phái." Ninh Viễn Hành cũng nói một câu, hắn cũng chưa say, tại thời khắc đưa ra quyết định kia, hắn đã thức tỉnh rồi. "Mọi người, chia tay ở đây..." Hy vọng ngày sau còn có thể gặp lại... Phó Vân Mặc, Nam Côn Luân và Dạ Khê Hàn rời đi, mà Ninh Viễn Hành đi về hướng của Thương Vân phái, Tuyết Tâm và Viên Uyên thì đi với hướng Linh Lùng sơn trang. Một đám người tụ tập ở bên nhau, cuối cùng vẫn là phân ra... Nam Côn Luân nhìn nhìn hai cái người đang sóng vai nhau nắm tay mà đi, chợt thấy trong lòng một mảnh chua xót... Ninh Mẫn Nhi của hắn a...vẫn còn ở trong Thương Vân phái, mà hắn hiện tại chỉ có thể thấy người khác ân ân ái ái...Trong lòng khó chịu nói không nên lời, cũng không dám lên tiếng quấy rầy... Cuộc hành trình này, đối với Nam Côn Luân mà nói, sợ là càng bị tra tấn tinh thần nhiều hơn. - ------------- Dưới chân núi Thiên Duyên phái, có một đoàn người, mang theo rất nhiều sinh lễ dạm hỏi chờ ở trước cửa, nhưng mà Mạc Ly Hề chậm chạp không xuất hiện, làm người khác vốn dĩ có tâm tình tốt, cũng đã có sắc mặt không vui vẻ gì. "Xin hỏi Mạc chưởng môn của quý phái lúc nào mới có thể gặp được?" Nói chuyện chính là Nhạc Lâu Phong, hắn đã mất đi một cánh tay, là tại đại hội võ lâm năm đó bị chính phụ thân của hắn – Nhạc Văn Quân tự tay chặt đứt. Đệ tử thủ vệ kia nhìn thấy Nhạc Lâu Phong, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Ta đã nói với các ngươi, Chưởng môn sẽ không gặp các ngươi." "Vậy không thể châm chước một chút sao?" Nhạc Lâu Phong nhíu mày, ngữ khí vẫn còn tốt mà hỏi, nhưng mà giữa Thiên Duyên phái và Nguyệt Lạc sơn tảng từng có khúc mắc, đệ tử thủ vệ kia hiển nhiên vô cùng khinh thường Nhạc Lâu Phong, không hề trả lời hắn. Lúc này Văn Nhược Nhàn bước ra, trên mặt nàng vẫn luôn phong khinh vân đạn, còn mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt, làm cho kẻ khác không dám tới gần. "Chư vị mời trở về." Văn Nhược Nhàn tự mình ra đuổi người đi, Nhạc Lâu Phong nghe thấy, trong lòng chỉ có phẫn nộ, bất quá chỉ là một nữ tử bị từ hôn mà thôi, có tư cách gì dám cự tuyệt lời cầu hôn của Thiếu trang chủ của Nguyệt Lạc sơn trang là ta đây chứ? "Ta muốn gặp Mạc chưởng môn của quý phái." Nhạc Lâu Phong vẫn nở nụ cười tự tin như cũ, như nụ cười kia, làm Văn Nhược Nhàn cảm thấy ghê tởm, lập tức chán ghét mở miệng: "Mạc chưởng môn không dư thời gian để thấy người rảnh rỗi, chư vị mời về cho." "Ngươi...!" "Các ngươi còn muốn xông vào, phải không?" Văn Nhược Nhàn làm việc luôn có nề nếp, nếu không thể ngăn bọn họ tiến vào, chính là chết cũng phải ngăn cho bọn họ đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]