Phó Vân Mặc bị nhịp đập của trái tim làm tỉnh táo lại, nàng ngồi đậy, lại phát hiện Dạ Khê Hàn đang ôm nàng, bình sứ vốn dĩ đã bị Dạ Khê Hàn nắm trong tay, không biết từ khi nào đã lăn về phía bên kia giường.
"Ta...bị thương mà."
"Ừ..."
"Ngươi...thả tay ra trước đi..."
"Không muốn..."
Ngữ khí cự tuyệt của Dạ Khê Hàn tựa như mang theo tính khí trẻ con, nhưng đôi mắt lại hàm chứa sự quyến rũ khó cưỡng, làm Phó Vân Mặc trong nhất thời không có cách nào tự kiềm chế được mà trầm luân vào đó.
"Không phải cần thoa dược sao?"
Phó Vân Mặc ôn nhu hỏi, Dạ Khê Hàn nghe thấy, khóe miệng gợi lên một nụ cười, một cái xoay người, lại đem Phó Vân Mặc áp dưới thân, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, bản thân đã nằm dưới vị kia.
"Tất nhiên là phải thoa dược rồi."
Dạ Khê Hàn nghiêng thân mình, giơ tay cầm lấy bình sứ đã lăn đến một góc giường.
Dạ Khê Hàn ngồi ngay ngắn, dùng chân khóa lấy vòng eo của Phó Vân Mặc, cầm lấy bình sứ lắc lư ở trong tay, nói: "Kéo vạt áo xuống."
Phó Vân Mặc hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan, đành phải chậm rãi kéo vạt áo xuống, lộ ra chiếc yếm màu trắng, mà dưới yếm trắng là một mảng màu tím đen, nhìn đến chỗ này, Dạ Khê Hàn nhíu chặt mày.
"Ta sẽ không buông tha cho kẻ đó."
Sự khó chịu tích tụ ở trong lòng, cũng vẫn tồn tại sự sợ hãi, nếu bản thân không tới kịp thì sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tieu-nhi-cung-nu-ma-dau/1368498/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.