Thu Hồng Y lặng lẽ rời đi, thậm chí lời từ biệt cũng không có, giống như một trận gió, tới vội vã mà đi cũng vội vã.
Phó Vân Mặc nhìn thân ảnh hồng y kia biến mất ở trong đêm đen, không nhịn được mà thở dài, đảo mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, sắc mặt lại trở nên không được tự nhiên.
"Ta đỡ ngươi về thành trước."
Dạ Khê Hàn nhìn ra được Phó Vân Mặc mất tự nhiên, lập tức không nói gì thêm, chỉ là đỡ lấy Phó Vân Mặc chậm rãi đi dưới bầu trời đêm.
Phó Vân Mặc che lại miệng vết thương đau nhức của mình, khóe mắt liếc Dạ Khê Hàn vài cái, chỉ thấy thần sắc lạnh băng của nàng ấy, bản thân liền không dám nói gì cả, cho nên hai người cứ như vậy mà trầm mạc đi cả một đoạn đường.
"Thật xin lỗi."
Rất lâu sau, ngay lúc Phó Vân Mặc nhìn thấy cửa thành trấn, Dạ Khê Hàn âm thầm nói ra ba từ này, mà Phó Vân Mặc dừng bước chân lại, yên tĩnh mà nhìn nàng ấy.
"Hử?"
Phó Vân Mặc bỗng nhiên có chút ngốc, trong lúc nhất thời không hiểu được Dạ Khê Hàn muốn nói cái gì, chỉ là dùng giọng mũi để tỏ vẻ nghi hoặc của bản thân đối với ba chữ "Thật xin lỗi" của Dạ Khê Hàn.
"Chuyện của Hạ Lân, là ta xem nhẹ ngươi."
Dạ Khê Hàn nói xong, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn Phó Vân Mặc, mà ủy khuất vốn đang tồn tại ở trong lòng Phó Vân Mặc, bởi vì những lời này của Dạ Khê Hàn, trong nháy mắt liền xóa hết, hốc mắt hơi ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-tieu-nhi-cung-nu-ma-dau/1368497/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.