Phạm Viêm Bá ở nhà sốt ruột chờ đợi hai ngày, đến khi Phạm Trạch trở về bẩm báo, nói rằng thân thể Liễu Mộc Vũ đã ổn định, Phạm Viêm Bá mới dám mang mấy thứ gì đó đến Liễu gia thăm cậu. Một mình Liễu mẫu không thể ngăn cản mười mấy thị vệ của Phạm Viêm Bá, phải bất đắc dĩ mở cửa cho Phạm Viêm Bá vào phòng. Nhìn thấy Liễu Mộc Vũ vẫn mang sắc mặt tái nhợt đang ngồi dựa vào đầu giường, Phạm Viêm Bá vò đầu bứt tai không biết nên bắt đầu từ đâu. 
Thân thể vừa mới ổn định, lại thấy tên oan gia kia đến nhà, tâm tình Liễu Mộc Vũ vô cùng phức tạp, khóe mắt hơi nóng lên, chỉ có thể nhắm mắt giả ngủ, coi như không biết. 
Thấy Liễu Mộc Vũ nhắm mắt không để ý đến mình, Phạm Viêm Bá ỷ vào da mặt dày do lưu manh đã nhiều năm, trưng ra khuôn mặt tươi cười đến gần: “Liễu Nhi, Liễu Nhi tốt, gia sai rồi… Gia về muộn, để thân mình ngươi khó chịu, nên ngươi mới cáu kỉnh với gia, đúng không?… Sau này gia không bao giờ rời khỏi ngươi nữa, đi đâu cũng đưa ngươi đi cùng, đừng tức giận với gia nữa, ngoan!” 
Phạm Viêm Bá luôn xưng vương xưng bá khắp mọi nơi, lần đầu tiên phải ăn nói khép nép khẩn cầu trước mặt người khác như vậy, da mặt sắp nổ tung đến nơi, thế nhưng mỗi khi trong đầu xuất hiện hình ảnh hạ thân của Liễu Mộc Vũ chảy máu, khiến hắn đau đớn không thôi, sợ hãi đến vậy nên Phạm Viêm Bá chỉ có thể vứt bỏ thể diện sang một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-he-liet/585022/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.