Dạ sắc lan san, nguyệt quang thủy hoa. 
Khó khăn lắm Liễu Mộc Vũ mới ngủ được, nhưng vẫn gặp ác mộng liên tục, Hắc Bạch vô thường cười dữ tợn đeo gông xiềng cho cậu, Phán quan ở trên điện Diêm La lớn tiếng quát cậu dâm đãng vô sỉ, muốn đày cậu xuống luyện ngục hỏa ngục, hai tên đầu trâu mặt ngựa bước tới, nhấc cậu lên cao, ném thẳng vào ao ở một bên! 
Đột nhiên Liễu Mộc Vũ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, chỉ cảm thấy cả người khô nóng ngột ngạt, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, trong mơ hồ hình như có ai đó ở trên người cậu. 
Liễu Mộc Vũ hoảng sợ, nhìn kỹ, chính là Phạm Viêm Bá đã rời đi một tháng! 
“Ngươi!… Ngươi về… từ khi nào?” Thiên ngôn vạn ngữ tích tụ trước ngực, do dự một hồi, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể hỏi ra một câu không mặn không nhạt như vậy. 
“Yêu tinh lẳng lơ, một tháng này huyệt nhi không được ăn kim thương của chủ nhân, thân mình cô đơn lắm hả? Có nhớ ta không?” Phạm Viêm Bá bóp nhẹ miệng Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi không chút khách khí mà tìm kiếm hương thơm cũng như ẩm ướt bên trong, tay luồn thẳng vào trong tiết khố của Liễu Mộc Vũ, chuẩn xác tìm được huyệt động non mềm giữa hai chân, bắt đầu moi móc. 
“A!” Cái nơi đã lâu chưa được an ủi bị Phạm Viêm Bá trêu ghẹo như thế, Liễu Mộc Vũ cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm không thể kìm nén được mà phun trào ra ngoài, làm dính cả nửa bàn tay Phạm Viêm Bá. 
“Thật là một tiểu yêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-the-he-liet/585021/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.