Vết thương bị thủy thảo quấn tạo thành nhiều đường thâm tím, giăngkhắp nơi trên cánh tay vốn đã có vẻ nhỏ bé yếu ớt. Không Hoa kéo mở vạtáo Tang Mạch, đem ngoại bào đã nát từ lâu cởi ra, vải vóc xát qua cánhtay đang rỉ máu, Tang Mạch nhíu mày phát sinh tiếng thở sâu.
“Đã đau thành như vậy rồi còn mạnh miệng cái gì?” Nam Phong còn hônmê, Không Hoa kiên trì vì Tang Mạch chữa thương. Từ lúc trở lại Tấnvương phủ, người đứng đầu Minh phủ sắc mặt vẫn âm trầm.
Tang Mạch bị hắn cương quyết đặt ở trên ghế chế trụ hai tay, suy yếutới mức không thể động đậy. Một lát sau, đợi đau đớn qua đi,mới có thểthở phào một hơi, nói “Đau không phải ở trên người ngươi, đừng giả vờhảo tâm.”
Không Hoa nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tang Mạch tức giận liếcxéo y một cái, hai mắt trừng nhau, lông mày dựng thẳng, nhe ra một đốngrăng trắng, giống như một khi Không Hoa nói thêm gì nữa sẽ bổ nhào tớicắn một phát.
Không Hoa cũng không trêu chọc hắn nữa, từ trong tay áo móc ra mộtbình thuốc nhỏ, đem bột thuốc màu trắng bôi đều lên vết thương. Cổ taybị nắm chặt trong bàn tay không ngừng run muốn giãy ra, động tác lại mềm nhẹ thêm, có lẽ là xót xa “Đau thì ngươi nói một tiếng.”
Lại không nghe thấy âm thanh gì, chỉ là cổ tay run càng kịch liệt,nhưng từ đầu tới cuối không hề rút ra. Đó là Tang Mạch tự ép buộc mìnhnhẫn nại.
Vô thanh thở dài một hơi, xoa bàn tay hắn nắm gắt gao, mu bàn tay vốn gầy tới mức chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quy/18440/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.