Ở thế kỉ hai mươi mốt, nơi nơi đều có thể thấy những tòa nhà cao chọc trời, còn ở nơi này liếc mắt một cái cũng chỉ thấy quần sơn liên miên, khó trách không khí lại tốt như vậy!! Thật là quá tốt, quá tốt mà!
Ngoại thành Lăng Nam là một đồng bằng, được gọi là Thượng Lê.
Đường đi ra cửa thành thành phía nam có hai con đường, một là đi ngang qua khách sạn Hoàng Tuyền và đến cuối đường là quân doanh Lăng Nam.
Còn một đường khác khi ra khỏi cửa thành đi thẳng, là có thể đi qua đường lên phía bắc.
Lúc này ở trên xe ngựa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt nói cho nàng biết lộ tuyến, chỉ cần đi đến đâu thì bọn họ đều có thể nói được.
Rất nhanh liền đên gần ngoại thành Lăng Nam, tìm một nơi trống trải ngừng lại, cửa xe ngựa tự mở ra.
Phong Hoa, Tuyết Nguyệt bay xuống trước, đặt cầu thang bên cạnh xe, chờ nàng đi xuống lại cất vào, sau đó đóng cửa xe đi theo nàng.
Khi Đường Cẩn quay đầu nhìn chiếc xe ngựa kia thì nó đã không còn ở nơi đó.
''Xe ngựa còn ở đó, chẳng qua đó là xe ngựa âm phủ cho nên người phàm không nhìn thấy được.''
''Thì ra là thế, vậy vì sao ta có thể nhìn thấy các ngươi?''
''Là vì chúng ta muốn cho ngươi nhìn thấy chúng ta.''
Khi vào thành, Đường Cẩn đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngộ nhỡ những người nhìn thấy nàng sẽ như nhìn thấy quỷ mà chạy trốn hết thì sao?
Vì thế Phong Hoa Tuyết Nguyệt giúp nàng thi triển pháp thuật lên mặt, làm cho không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quan-truy-the-nuong-tu-buoi-toi-gap/34783/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.