Nhưng dạng người như vậy cũng không ít, lúc còn sống thì làm không ít chuyện xấu, sau khi chết rồi phải xuống địa ngục, cho nên nào có ai giúp họ tích phúc giảm án đâu? Chỉ biết là bọn họ chết rất xứng đáng.
Mà cũng chỉ có người làm cha, làm mẹ, người có cùng huyết thống mới có thể tích phúc lại cho họ, ai, thật đáng tiếc cho tấm lòng cha mẹ trên thiên hạ.
''Còn có cái này là ta tự làm bừa, vốn là để cảm tạ với chưởng quầy, nhưng hắn không có ở đây nên nhờ cô nương chuyển lời cảm tạ của ta lại cho hắn, đây là lần cuối cùng ta giúp nhi tử tích phúc, ta già rồi cũng không còn cách nào để giúp hắn tích đức làm việc thiện nữa.'' Nói xong lời này thì hốc mắt đại nương ửng hồng, làm cho Đường Cẩn nhất thời cũng thấy cái mũi có chút ê ẩm.
Nơi này cách cửa thành Lăng Nam không xa, cũng khoảng mười dặm, lão gia nhân này bước đi tập tễnh nên đi đường cũng mất một khoảng thời gian. Bởi vì không có xe ngựa, nếu không thì cũng đưa nàng đi một đoạn.
''Phong Hoa, Tuyết Nguyệt, túi phúc ấm này để ở đâu?''
“Ở nơi này.”
Ở quầy kia có một tủ ngầm, túi phúc ấm chủ yếu để trong đó cho đến khi đưa toàn bộ xuống âm phủ để xét giảm thời gian thi hành án.
Đường Cẩn cảm thấy mọi chuyện cứ như đang trong mơ, ngày hôm qua nàng vẫn là một sao chổi trong miệng người, hôm nay nàng đã trở thành thành viên trong khách sạn hoàng tuyền!
Mà khách sạn này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-quan-truy-the-nuong-tu-buoi-toi-gap/34782/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.