Edit: ChieuNinh
Buổi tối, bầu trời điểm đầy sao, đúng là đoạn kiều kinh điển cho nam nữ ái muội. Vào giờ phút này, Lâm Triêu Hi cũng hóa thân thành tiểu công chúa ưu buồn, tay cầm hoa đăng đứng ở trên cầu đá chờ mỹ nhân. Cách đó không xa, Lâm Đường Hoa với dung mạo như thiên tiên, tay cầm hoa cúc đang nhanh nhẹn đi tới, nụ cười tao nhã làm cho người ta say mê.
Giai nhân đứng trên cầu thẹn thùng ngoái đầu nhìn lại, mắt sáng long lanh, mỹ nhân chậm rãi đi tới, đưa hoa cúc tới trước mặt. Ánh sao thấp thoáng, hai người im lặng ngắm nhìn, ánh mắt đắm đuối, tựa như đôi thần tiên quyến lữ, sầu triền miên.
“ Thiếp chờ thật lâu.” Giai nhân nói giọng nhẹ nhàng mang theo chút giận hờn.
“ Ta cũng vậy.” Nụ cười nhạt của mỹ nhân vẫn không giảm, phong hoa tuyệt đại, tay giơ lên, ngón tay thon dài như ngọc thạch đẹp đẽ.
“ Bánh ngọt hình hoa cúc đâu? Lấy bông hoa cúc này làm gì, cúng bái tổ tiên hả?” Giai nhân chợt thay đổi thái độ, không khí tốt đẹp bỗng sụp đổ trong nháy mắt.
Ngón tay Lâm Đường Hoa rung động, từ vạt áo trước ngực lấy ra một túi giấy dầu được buộc kỹ, nhét vào trong ngực nàng, giận dữ nói: “Trong nhà không thể làm hay sao? Còn bắt ta phải xếp hàng mua chứ!”
Lâm Đường Hoa vốn có rất ít cảm xúc kích động như vậy, Lâm Triêu Hi có chút sững sờ, cúi đầu nhìn, dùng đèn lồng chiếu sáng, thì ra là người nào đó đã bị chạm vào điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005954/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.