Bên kia, Thu Vô Cốt lại im lặng vài ngày, bởi vì hắn bị thương.
Trên đời này có lẽ chỉ có vài người biết rõ thương thế của hắn ra sao, nỗi đau đớn tê tâm liệt phế là như thế nào.
Sắc thu ngưng trọng, bởi vì trong Vô Cốt viên không còn ai khác ở chung mà càng có vẻ im lìm vắng vẻ hơn. Ngọc Hoàn đạp bước trên đường đá nhỏ, theo lối đi quanh co đi tới trước cửa phòng Thu Vô Cốt. Ả đưa tay ra ý muốn mở cửa, nhưng lại mím môi thu tay về.
Lúc này, cửa phòng chợt mở, Thu Vô Cốt một thân bạch y đi ra, hắn đỡ khung cửa, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hằn lên tia máu, sắc môi tím tái, cả người rất tiều tụy giống như là thức trắng mấy ngày mấy đêm.
Ngọc Hoàn kinh ngạc, hơn mười ngày không có tin tức gì của công tử, thì ra là hắn bị trọng thương!
Tâm tư cảnh giác của Thu Vô Cốt cuối cùng cũng bình phục lại, ánh mắt từ từ ảm đạm. Hắn quan sát một thân y phục màu xanh biếc của Ngọc Hoàn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, sau đó cười yếu ớt, liền té ngã lên vai nàng ta.
Ngọc Hoàn cả kinh, tay chân luống cuống kêu: “Công tử, công tử . . .”
Ả dìu Thu Vô Cốt vào phòng, lúc này mới nhìn thấy ga giường vốn màu trắng như tuyết giờ đều thấm máu đỏ tươi!
Ả nhíu mày, lúc này mới nhìn thấy cả lưng áo của Thu Vô Cốt cũng nhiễm đỏ dính máu, hắn vẫn luôn một mình nằm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-phu-nhan/2005952/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.