MộDung Viêm Hạo cẩn thận giải khai y phục đơn bạc trên người y,trên lồngngực trắng nõn chẳng những hiện đầy vết thương ứ máu, vai phải lại càngsưng lên một khối thật to ,lồng ngực đơn bạc như khó có thể hô hấp, cộng thêm theo hô hấp ho khan ra tia máu, khắp nơi cho thấy xương ngực đãđứt rách mà tổn thương bên trong.” .”Ngươi đang ở đây suy nghĩ lung tung những thứ gì, ta không có không cần ngươi,Tử Đồng là bảo bối của Hạo,Hạo vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ ngươi.” 
Mặc dù rất đau, nhưng nghe bảo đảm,Tử Đồng vẫn không nhịn được mỉm cười.”Thật?” 
“Thật!” Đau lòng không dứt nhận lấy nhánh cây Định Duệ đưa tới , hắn kéo xuống ống tay áo thay Tử Đồng cố định xương vai bị gãy. 
Tử Đồng như không sợ đau nở nụ cười rực rỡ, một giọt nước mắt chảy xuốngmá phải.”Tử Đồng không thể không có Hạo, Hạo đừng bỏ Tử Đồng. . . . . .Vĩnh viễn,có được hay không? Không có Hạo, tâm Tử Đồng đau quá, khôngthể hô hấp, có. . . . . .” Nghĩ đến không có Hạo ở bên người, cái loạicảm giác sợ hãi không biết tên bắt được toàn thân làm y không khỏi runrẩy lên. 
Mộ Dung Viêm Hạo nghe thấy lời của y,ánh mắt mang theo mê mang. 
Lúc trước hắn ngốc nghĩ cái gì, Tử Đồng đối với hắn tâm đã minh bạch ,chẳng qua là ngại từ tâm trí mà không được biểu đạt mà thôi, hắn tại saokhông có kiên nhẫn như vậy ,tại sao không chậm chậm chờ y học xong nóicho học xong nói cho y cũng thương hắn đây? 
“Ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-luyen-tan-dong/3125493/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.