Chương trước
Chương sau
Trở lại nha môn, Vân Hy từ xa đã nhìn thấy Trương Hoài Lỗ đón Bùi thượng thư và La đại nhân từ cổng đi ra.
Nàng biết Bùi thượng thư chưa chắc muốn gặp người con dâu chưa qua cửa này nên đứng một mình ở đầu ngõ một lúc.
Nàng dừng lại, xe ngựa của Trình Sưởng cũng dừng theo.
Hai gã sai vặt của vương phủ đang đánh xe cho rằng có kẻ to gan dám chặn đường tiểu vương gia của bọn họ, xắn tay áo đi tìm khắp nơi, Vân Hy muốn ngăn cũng không ngăn được.
Trình Sưởng ở trong xe ngựa một mình, nghe động tĩnh bên ngoài, đau đầu im lặng.
Vân Hy nhìn qua, thấy có một nữ tử bên cạnh La đại nhân. Nàng mặc bộ váy lụa mềm mại màu trắng hồng, dáng người thướt tha giống như một gốc lê mềm mại vào ngày xuân. Vân Hy nhìn một lúc mới nhận ra đó là biểu muội bà con xa của nàng, La Xu.
Bùi thượng thư và mọi người nói chuyện, nhất thời không biết đề cập đến điều gì, bật cười rất thoải mái vui vẻ.
Gò má La Xu ửng hồng, vô tình liếc đầu ngõ, tựa như nhìn thấy Vân Hy nên gọi nàng.
Những người khác nghe tiếng nên nhìn theo, nụ cười trên mặt dần dần ngưng lại.
Như thể bị nàng quấy rầy.
Một lúc sau, Trương Hoài Lỗ dẫn Bùi thượng thư và La đại nhân vội vàng rời đi. La Xu không đi, cầm váy đi về phía Vân Hy, nắm tay nàng, thân mật gọi: “A Đinh.”
A Đinh là khuê danh của Vân Hy.
Vân Hy hỏi: “Sao muội đến Kinh Triệu phủ?”
“Phụ thân bị bệnh, buổi sáng quên uống thuốc, ta tới đưa thuốc cho ông.” La Xu cười nhẹ, hỏi lại, “A Đinh, tỷ có biết mấy ngày nữa Bùi Nhị ca ca về lại Kim Lăng không?”
Vân Hy trả lời “Ừm”.
La Xu nhẹ nhàng nói: “Từ khi tới Kim Lăng, ba người chúng ta đã không tụ tập với nhau nhiều năm rồi. Khi nào Bùi Nhị ca ca trở về, tỷ nói với hắn tìm một ngày để ba chúng ta tụ họp giống như trước được không?”
Vân Hy im lặng khi nghe những lời này.
Khi còn nhỏ nàng ở Tái Bắc, coi như là thanh mai trúc mã với Bùi Lan và La Xu. Lúc đó phụ thân của Vân Hy là Trung Dũng Hầu trấn giữ Gia Lương Quan, phụ thân của Bùi Lan là tri châu địa phương, còn phụ thân của La Xu là một thống lĩnh dưới quyền của Trung Dũng Hầu.
Các bậc cha chú gần gũi, hoặc có giao tình mấy đời, hoặc có quan hệ họ hàng, mấy đứa trẻ lớn lên cùng nhau.
Vân Hy và Bùi Lan đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, nàng biết mình sẽ gả cho hắn trong tương lai. Từ nhỏ đi học đã thích hắn, tuy không phải là tình yêu nam nữ, cũng nhưng có thể nói là tình huynh muội.
Thời niên thiếu, Bùi Lan thật sự đối xử tốt với Vân Hy. Trong quân doanh có cả trăm đứa trẻ con, có ai bắt nạt Vân Hy, hắn sẽ đòi lại công bằng cho nàng; vào mùa đông tuyết rơi dày đặc, tiểu Vân Hy muốn ăn kẹo trái cây, hắn cưỡi ngựa suốt đêm chạy ra khỏi doanh trại, đến thị trấn lân cận mua về cho nàng; hắn cẩn thận, năng động, tuấn tú lịch sự và khéo léo, lò sưởi tay trong mùa đông giá rét, quạt tre vào mùa hè cho mát, mỗi năm hắn đều làm một cái mới cho nàng, thậm chí sau này La Xu thấy, vô cùng hâm mộ, còn đi hỏi Bùi Lan: “Bùi Nhị ca ca, có thể làm cho Xu Nhi một cái hay không?”
Vân Hy trọng tình trọng nghĩa bẩm sinh, người khác đối xử tốt với nàng một phần, nàng sẽ báo đáp ba phần, đối xử tốt với nàng năm phần, nàng muốn báo đáp mười phần.
Sau đó phụ thân của Bùi Lan thăng chức vào làm Công Bộ, cả nhà chuyển đến Kim Lăng, tiểu Vân Hi một mình cưỡi ngựa đuổi theo tiễn ba mươi dặm.
Bùi Minh vào làm trong Công Bộ, chỉ sau ba năm đã lên chức thượng thư, nghĩ tới phụ thân của La Xu là La Phục Vưu có tài văn chương nên đã tiến cử vào kinh làm trong Xu Mật Viện.
Đây là những chuyện trước khi Trung Dũng Hầu phủ suy tàn.
Thật ra Trung Dũng Hầu phủ sụp đổ chỉ trong vòng hai năm. Kẻ thù man rợ trên thảo nguyên Tháp Cách xâm lược, phụ thân của Vân Hy là Vân Thư Quảng dẫn binh chống giặc bị tử trận, tin tức truyền về kinh, không biết ai đã tố cáo ông tham công liều lĩnh, mọi người bàn tán xôn xao trong triều đình, ngôi cửu ngũ trên ngai vàng khó tránh khỏi có chút thiên vị.
Hầu tước vốn được truyền cho con sau khi cha chết, nhưng Chiêu Nguyên Đế không những không chuẩn người đã trải qua trăm trận chiến như Vân Lạc nhận tước vị, còn bắt hắn làm phó tướng, đi theo tướng quân Chiêu Viễn xuất chinh.
Kết quả Chiêu Viễn làm phản, trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách bị thất bại thảm hại, Bùi Lan dẫn binh tới cứu.
Đất phong của Trung Dũng Hầu phủ có cả ngàn hộ. Vài thập niên trước tình hình không tốt, hạn hán và lũ lụt xen kẽ, ông nội của Vân Hy trả lại đất phong cho bá tánh của triều đình. Dù sao thì dân cư của hầu phủ không nhiều lắm, cả nhà dựa vào bổng lộc của triều đình cũng đủ.
Hiện tại Vân Lạc không còn nữa, phần bổng lộc vốn nên cấp cho hầu tước, nhận được cũng nóng phỏng tay.
Vân Hy đẩy xe đẩy tay một mình đưa quan tài của Vân Lạc từ Tái Bắc về kinh thành, ngày đó toàn bộ Kim Lăng chìm trong màn mưa.
Anh hùng chết trận trở về, đến cuối cùng, ngoại trừ chị dâu của Vân Hy, goá phụ Phương thị của Vân Lạc, không ai tới đón.
Đi được nửa đường, chợt nghe tiếng vó ngựa đập trên đường dài, Vân Hy vội kéo dây cương nhưng không cách nào tránh được, va chạm với một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh.
Xe đẩy tay lật nghiêng về phía bên đường, tuy nàng không bị thương, nhưng quan tài của Vân Lạc bị lật nắp vì cú va chạm, lộ ra thi thể bên trong.
Thi thể cháy đen, ngoại trừ một phần cánh tay, không có chỗ nào nguyên vẹn —— sau khi Chiêu Viễn làm phản, bọn giặc man rợ đã phóng hỏa trên thảo nguyên Tháp Cách, phần lớn các thi thể của binh lính nhà Tuy đều bị thiêu rụi, Bùi Lan dựa vào vết bớt trên cánh tay mới nhận ra Vân Lạc.
Một người bước xuống xe ngựa đối diện, vừa thấy cảnh này, lấy tay áo che mũi, kinh tởm nói: “Mùi gì đây!”
Vân Hy nhìn qua, lại là Trình Sưởng.
Có lẽ hắn uống rượu suốt đêm, cả người say khướt, nhìn chăm chú vào thi thể của Vân Lạc rồi cười ha ha: “Đây là cái quái gì, xấu chết bổn tiểu vương!”
Hắn cười to, gã sai vặt đi sau hắn cũng cười theo.
Không phải xung quanh không có bá tánh, thậm chí còn có quan viên triều đình, nhưng ai dám xúc phạm Tam công tử của Tông Thân Vương phủ?
Hơn nữa, trong kinh có lời đồn, nói rằng Chiêu Viễn làm phản, ai biết Vân Lạc đi theo Chiêu Viễn có làm phản hay không. Trước đây trận chiến không thành là bởi vì Trung Dũng Hầu tham công và liều lĩnh, biết đâu hai cha con đều không phải thứ tốt!
Những lời đồn lan tới triều đình, ngay cả bạn cũ của Trung Dũng Hầu như Bùi Minh và La Phục Vưu cũng không giúp nói rõ, có lẽ sợ tai họa ảnh hưởng đến mình.
Vân Hy nhìn thi thể của Vân Lạc ngã xuống trong mưa, nghe Trình Sưởng chế giễu, trong lòng cảm thấy phẫn uất, nàng siết chặt dao găm ở thắt lưng, muốn bước tới giải quyết chuyện với hắn, nhưng bị Phương thị ngăn nàng lại.
Đôi mắt Phương thị ngấn lệ, chậm rãi lắc đầu.
Vân Hy hiểu rõ ý nàng, bọn họ không thể xúc phạm Tông Thân Vương phủ, điều quan trọng hơn là, một khi xúc phạm, e là sẽ không giữ được thi thể của ca ca.
Trong lúc Vân Hy chuyển thi thể của Vân Lạc trở lại trong quan tài từng li từng tí một, nàng nhận ra, nếu sự đời không bị mài mòn, những cái gọi là tình bạn, là vinh quang sẽ trôi chảy theo sự thăng trầm từ ngày này qua ngày khác, hóa thành một hạt bụi trong sương khói của ngày xưa, thổi nhẹ sẽ tan biến.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính đôi tay của mình.
Năm ấy cũng có tin đồn Vân Lạc làm phản lan truyền rộng rãi ở triều đình. Chiêu Nguyên Đế vốn đã quyết định muốn thẩm vấn, sau đó Tông Thân Vương đề nghị: “Chiêu Viễn làm phản, triều đình đã giải thích cho các tướng sĩ. Vân Lạc vốn chưa được nhận tước vị đã xuất chinh, thẩm tra hắn thì phải điều tra lại Trung Dũng Hầu. Trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách chưa đánh xong, vụ án này liên lụy nhiều thứ, ngược lại làm dao động lòng quân, nên đè xuống trước, chờ Bùi tướng quân về kinh sau khi thắng trận rồi nói sau.”
Không biết có phải do Trình Sưởng làm đổ quan tài của Vân Lạc hay không, Tông Thân Vương đã bán cho Trung Dũng Hầu phủ một ân tình. Nhờ lời nói của ông, Vân Lạc mới được chôn cất an toàn.
……
“A Đinh?” La Xu gọi Vân Hy khi thấy nàng không đáp lời.
Vân Hy định thần lại, đã quên mất câu hỏi trước đó, hỏi lại: “Muội nói gì?”
“Nhìn tỷ kìa,” La Xu che miệng cười, “Không phải tỷ biết Bùi Nhị ca ca về kinh nên vui mừng đến mức choáng váng chứ?” Rồi chăm chú nhìn nàng hỏi, “A Đinh, ta nghe phụ thân nói, chờ Bùi Nhị ca ca về kinh, hôn sự của hai người sẽ gần kề, đúng không?”
Vân Hy chưa kịp trả lời, chợt thấy hai gã sai vặt vừa đi tìm khắp nơi đã trở lại, còn xách hai con chim sẻ trên tay, tranh giành công lao: “Tiểu vương gia, trong ngõ quan phủ này không có ai, chỉ có vài con chim ồn ào. Tiểu nhân sợ chúng quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của ngài, tóm được hai con đầu đàn, ngài xem có muốn tử hình tại chỗ hay không?”
Trình Sưởng vén rèm xe, vẻ mặt không còn gì để lưu luyến trên đời: “Tha cho chúng nó đi.”
“Vâng!” Gã sai vặt đáp ngay, nới lỏng sợi dây thừng trên tay, hai con chim sẻ bay đi ngay lập tức.
Gã sai vặt lại nói: “Tiểu vương gia khiêm tốn, đại nhân thật rộng lượng!”
Trên đường đi, Trình Sưởng suy nghĩ về cuộc sống. Coi như hắn đã biết, hiện giờ hắn xuyên vào Trình Sưởng này, không thể hình dung là một kẻ ăn chơi bình thường, dưới cái nhìn văn minh hiện đại, cơ bản không thể xem là một cá nhân. Toàn bộ Kim Lăng thành chỉ toàn bóng dáng làm xằng làm bậy của hắn, xảo trá tống tiền, gây sự, kích động, tụ tập đánh nhau đều là chuyện bình thường. Không biết trước đây hắn có phạm tội giết người, đốt phá, cưỡng ép dân nữ hay không.
Trình Sưởng cảm thấy cả người mình chìm trong sấm sét, thể xác và tinh thần đều bị thương nặng.
Hai gã sai vặt lại bước tới, nói một cách thần bí: “Tiểu vương gia, vừa rồi trước khi đến Túy Hương Lâu, tiểu nhân đã sai người về vương phủ, mang cái kia tới cho ngài để loại bỏ khí bẩn vì nghĩ đến chuyện ngài rơi xuống nước lúc sáng.”
Trình Sưởng cảm thấy mình sắp suy sụp, hắn hỏi: “Cái gì, cái quái gì?”
Mấy gã sai vặt đỡ hắn xuống xe ngựa, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đã để trong nha môn của Kinh Triệu phủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.