Xem xét lại vụ án, chẳng phải gửi hồ sơ tới Đại Lý Tự là được? Vì sao phải đưa phạm nhân đến?
Lăng Vương đang muốn hỏi, Tào giáo úy của tuần tra ty từ đầu kia đi tới.
Hình như hắn có chuyện quan trọng, còn ở xa xa đã vái chào Lăng Vương.
Lăng Vương khẽ gật đầu, cùng hắn đi đến một chỗ không người, chậm rãi hỏi: “Chuyện gì?”
“Bẩm điện hạ, sáng sớm hôm nay, Tam công tử đích thân ra công văn, truyền Bùi đại nhân đến hỏi chuyện.”
“Bùi Minh?”
Công Bộ thượng thư Bùi Minh là phụ thân của đại tướng quân Bùi Lan.
“Vâng.”
“Truyền với lý do gì?”
“Nói rằng nghi ngờ Bùi đại nhân từng âm thầm phái người đuổi giết hắn.”
Tào Nguyên đề cập điều này, Lăng Vương nhớ ra ngay.
Đại khái là chuyện năm trước.
Lúc ấy đúng vào ngày sinh nhật của lão thái quân Bùi phủ, Trình Sưởng và Tông Thân Vương đến chúc thọ, bị ám sát ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ.
“Tuy rằng phái người đuổi giết Tam công tử là Vận Vương, nhưng dù sao điện hạ cũng mượn đao giết người, bây giờ Tam công tử nghĩ lại, biết Bùi đại nhân là người của ngài, truyền thẩm vấn ông, e là gõ núi dọa cọp.”
Lăng Vương nhàn nhạt nói: “Chuyện qua lâu rồi, vụ án đã khép lại từ lâu, Minh Anh truy cứu như thế nào, cùng lắm là thêm một tội cho lão tứ mà thôi, Bùi Minh sợ cái gì.”
“Điện hạ cũng biết con người của Tam công tử, không hành động theo lẽ thường. Hôm nay trước khi hắn ra công văn, vốn ở Văn Đức Điện cùng với thượng thư của các bộ diện thánh. Kết quả bẩm báo được một nửa, hắn đột nhiên hỏi Bùi đại nhân, lúc trước hắn bị ám sát ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ, Bùi đại nhân có biết chuyện này hay không, có nhúng tay vào không.”
“Những lời này được hỏi trước mặt bệ hạ, như vậy ngấm ngầm hại người, kẹp dao giấu kiếm, làm sao Bùi đại nhân chịu nổi? Lập tức quỳ xuống đất kêu vô tội. Tam công tử lại nói, ‘Ồ, ngươi vô tội, vậy bổn vương điều tra cũng không sao chứ gì’, sau đó soạn thảo công văn.”
Lăng Vương nhíu mày: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
“Thuộc hạ không biết, Bùi đại nhân bị Tam công tử làm cho rối loạn. Đại nhân ở Ngự Sử Đài đáp lời xong, lập tức đi đến biệt viện của vương phủ chờ điện hạ. Bây giờ điện hạ có muốn đến biệt viện không?”
Lăng Vương đã gặp Sài Bình, không có việc gì quan trọng khác cần làm, đi về phía cửa cung, gật đầu nói: “Đến biệt viện.”
Tới cửa cung, hắn không lên xe ngựa ngay lập tức mà đi cùng Tào Nguyên một lúc, thừa dịp xung quanh không có người mới hỏi: “Lúc trước bổn vương bảo ngươi phái người đi theo Tần Lâu, ngươi làm thế nào rồi?”
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ đã phái người đi theo.” Tào Nguyên nói, “Tuy nhiên gần đây Tần Lâu bị thương, không có động tĩnh gì, thuộc hạ sợ rút dây động rừng nên không hành động thiếu suy nghĩ.”
Lăng Vương gật đầu: “Chờ nàng ta về Kim Lăng rồi nói sau.”
Hắn dặn dò vài việc vặt khác, thấy sắc trời đã muộn, ngay sau đó lên xe ngựa.
Xe ngựa xuyên qua đường phố náo nhiệt, một lát sau, một người mặc đồ nâu, đội đấu lạp từ sau một ngõ nhỏ đi ra.
Hắn nhìn theo hướng của xe ngựa, dừng ở đầu đường một chút, sau đó đi đến tiệm thuốc đầu tiên bên trái, lấy một toa thuốc từ trong ngực ra: “Chưởng quầy, bốc thuốc.”
Chưởng quầy của tiệm thuốc xem qua toa thuốc, thấy có viết dược liệu như tam thất, nhụy hoa thạch có tác dụng cầm máu tiêu ứ, không khỏi ngước mắt nhìn vị khách. Người này đội đấu lạp rất thấp, nửa người trên khoác áo rộng thùng thình, không thấy rõ bộ dáng.
Nhưng thấy hắn lấy thuốc, lấy toa thuốc, đều dùng tay trái, đoán chừng cánh tay phải bị thương.
Chưởng quầy lập tức lấy một chai nhỏ cỡ bàn tay từ trong tủ ra và nói: “Vị khách quan này, nếu trên tay ngài bị thương, có thể dùng hoa hồng cao mà tiệm mới làm, chuyên trị ngoại thương, bảo quản mấy ngày là tốt ngay.”
Người áo nâu liếc cái chai nhỏ, nói: “Đa tạ.” Sau đó đặt một miếng bạc vụn xuống, cầm gói thuốc và chai nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Hắn đi một mạch về phía tây, bước chân có vẻ vững vàng, nhưng thực ra đi cực nhanh, tới một căn nhà bỏ hoang, nhìn quanh thấy bốn bề vắng lặng mới đẩy cửa bước vào.
Có một người đang nằm ngửa trên giường tre trong phòng chính của căn nhà, hắn mặc đồ đen, che mắt bằng lụa trắng, nghe thấy tiếng động bên ngoài, chống người dậy: “Vân Lạc, ngài đã trở lại?”
Vân Lạc “Ừm”, đưa chai thuốc cho người áo đen: “Tự bôi thuốc đi.” Sau đó trải một tấm vải thô lớn trên bàn, thu dọn hành lý, “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Người áo đen sửng sốt: “Vì sao? Không đợi A Cửu à?”
“Không đợi được.” Vân Lạc nói, “Lăng Vương phái người theo dõi nàng, có lẽ vì nàng trộm huyết thư bị bại lộ manh mối.”
Thị lực của hắn cực kỳ tốt, biết đọc khẩu hình, lúc trước Lăng Vương nói chuyện với Tào Nguyên, hắn đứng nhìn từ xa, phân biệt vài từ mấu chốt.
Người áo đen biết Vân Lạc có bản lĩnh phi thường này, nếu không như thế, năm đó Chiêu Viễn phản bội, hắn sẽ không thể phát hiện ra sự kỳ quặc trước, tự bảo vệ mạng sống khỏi sự hỗn loạn.
“A Cửu có bị nguy hiểm không?”
“Không. Lăng Vương có ý tìm hiểu ngọn nguồn, muốn phái người đi theo nàng để tìm ngươi và ta, sẽ không dễ dàng động vào nàng, vả lại nàng còn có nha đầu A Đinh che chở.”
Người áo đen gật đầu: “Lăng Vương đã phái người đi theo A Cửu, có lẽ đoán được ngài và ta đã trộm bản đồ phòng thủ của Tái Bắc.”
“Không đến mức đoán được thân phận của ngươi và ta, nhưng sau này chúng ta hành động sẽ khó khăn hơn.” Vân Lạc nói.
Hắn nhìn người áo đen, thấy hắn đang cởi áo, bôi thuốc lên vết thương dữ tợn trên ngực.
Vết thương còn mới, bị thương lúc đến nhà kho của Binh Bộ để trộm bản đồ phòng thủ, đã hơn mười ngày trôi qua, vẫn còn chút sưng đỏ chưa tan.
“Ta sẽ để lại một lá thư dùng tiếng lóng cho A Cửu, khi nào nàng trở lại Kim Lăng, sẽ tự nghĩ cách thoát khỏi ám vệ tới gặp ngươi và ta.”
Vân Lạc nói xong, nhặt một cục đá, khắc hai hàng chữ dưới cây cột ở góc phòng chính, cùng người áo đen rời khỏi căn nhà hoang, mau chóng biến mất trong con hẻm tối.
—*—*—*—
Ít ngày nữa là đến tháng ba, gió êm ả, cảnh xuân tươi sáng.
Trưa hôm nay, Phương Phù Lan ngồi xe ngựa tới Hòa Xuân Đường, được Tiết đại phu dẫn đi thông qua sân, vái chào người trong đình: “Điện hạ.”
Lăng Vương đang viết chữ trong đình, nhìn thấy nàng, nhàn nhạt cười: “Tới rồi à.”
Phương Phù Lan bước vào trong đình, thấy hắn đang chép 《 Kinh Pháp Hoa 》.
Trên giấy có một câu với nét chữ cứng cáp, viết “Nếu trong một kiếp, thường có tâm bất thiện, dâm dục và mắng Phật, sẽ bị tội nặng vô lượng”.
Phương Phù Lan dừng lại, hỏi: “Sao điện hạ chép phần này?”
Lăng Vương nhẹ nhàng nói: “Lúc mới gặp nàng, kinh văn mà nàng đánh rơi trên mặt đất là phần này, hôm nay rảnh rỗi nên lật ra chép một bản.”
Hắn nói xong, ngừng bút: “Ta nghe Tiết đại phu nói, gần đây sức khỏe nàng khá hơn.”
Phương Phù Lan khẽ gật đầu, tựa như nhớ tới gì đó, nhẹ giọng nói: “Dạo này A Đinh về phủ ở mấy ngày, không xa cách ta như trước.”
Lăng Vương nói: “Vậy thì tốt.”
Hắn nhìn nàng, lại nói: “Phù Lan, ta có chuyện muốn nhờ nàng giúp.”
Hắn nhặt túi hương trên bàn đá, đưa cho Phương Phù Lan: “Giúp ta đưa cái túi này cho Tần Lâu, nói rằng A Đinh cho nàng.”
Phương Phù Lan ngẩn người, cầm túi hương ngửi: “Là hoắc hương phải không?”
Lăng Vương gật đầu, một lúc sau mới nói: “Không giấu nàng, ngoài hoắc hương còn có một loại thuốc quý hiếm, bình thường tác dụng sẽ không hiện ra, nhưng đụng vào đàn hương sẽ khiến người ta mệt mỏi ngay lập tức. Sở dĩ ta dùng hoắc hương là bởi vì mùi nó nồng, sảng khoái, có thể át đi mùi thuốc khác.”
Phương Phù Lan hỏi: “Ngài…… vì sao phải đưa A Cửu thứ này?”
Lăng Vương chắp tay đi đến bên cạnh đình: “Tần Lâu đã trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, nhất định có người xúi giục phía sau. Ta đã bí mật phái người theo dõi nàng từ lâu, nhưng dường như nàng ta cảnh giác, cho đến hiện tại, không để lộ ra tung tích của người nọ. Ta bất đắc dĩ, đành phải xài hạ sách này.”
Hắn nói xong, thấy Phương Phù Lan do dự, lại nói: “Nàng yên tâm, ta chẳng qua muốn lợi dụng túi hương này để bắt người đứng sau Tần Lâu, sẽ không làm tổn thương nàng ta.”
Phương Phù Lan hỏi: “Tìm được người trộm bản đồ phòng thủ rất quan trọng đối với điện hạ hay sao?”
“Rất quan trọng.” Lăng Vương gật đầu, “Đây là chuyện liên quan đến thành công hay thất bại, không thể có chút sơ xuất nào.”
Phương Phù Lan trầm ngâm một lát rồi nói: “Được rồi, tuy A Cửu có vẻ không cố chấp với các chi tiết lặt vặt nhưng thực ra rất thận trọng, nếu nói rằng A Đinh cho nàng túi hương này, nàng chưa chắc sẽ dùng, để ta nghĩ cách.”
Lăng Vương nói: “Ừ, đa tạ nàng.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Nếu trong một kiếp, thường có tâm bất thiện, dâm dục và mắng Phật, sẽ bị tội nặng vô lượng.”
——《 Kinh Diệu Pháp Liên Hoa 》 Cuốn thứ tư · Phẩm Pháp Sư thứ mười
Ý là, nếu có người suốt một kiếp, thường xuyên có tâm ác độc, phỉ báng Phật, không làm việc thiện, không làm chuyện tốt, thì quả báo dành cho người này sẽ vô lượng, vô tận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]