Chương trước
Chương sau
Vân Hy cũng sửng sốt một chút mới hỏi: “Sao Tam công tử tới đây?”

Trình Sưởng đi vào phòng: “Mới thảo luận xong, biết nàng ở chỗ này nên đến hỏi thăm tình huống của Điền thôi quan.”

Sau đó gật đầu với Trình Diệp, “Tiểu quận vương.”

Trình Diệp giơ tay vái chào: “Thế tử điện hạ.”

Sau khi ba người chào hỏi lẫn nhau, nhất thời có chút xấu hổ.

Thính lực của Vân Hy và Trình Diệp vốn cực kỳ tốt, nhưng vừa rồi khó phân tâm nên không để ý Trình Sưởng đang ở ngoài phòng.

Không biết vừa rồi hắn nghe nhiều ít những lời bọn họ trò chuyện.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Cũng may không bao lâu sau, một dược quan của Thái Y Viện tới bẩm: “Điện hạ, hai vị tướng quân, Điền đại nhân đã ngủ sau khi uống thuốc giảm đau. Viện phán đại nhân sai tiểu nhân tới đây hỏi xem ba vị có muốn đến thăm hay không. Nếu muốn thăm, viện phán đại nhân sẽ đánh thức Điền đại nhân.”

“Không cần.” Trình Diệp nói, “Đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chỉ cần hắn không sao là được.”

Dược quan đáp: “Tướng quân yên tâm, Điền đại nhân hiện tại rất tốt, không có gì đáng ngại.”

Trình Diệp gật đầu, liếc nhìn Vân Hy và Trình Sưởng, nói rằng mình còn có chuyện quan trọng trong nha môn, vội vàng rời đi.

Trình Sưởng nhìn theo bóng dáng Trình Diệp biến mất trong màn đêm, quay lại, nhìn Vân Hy cười đầy ẩn ý, gọi: “A Đinh?”

Vân Hy vốn dĩ không sao, thấy vẻ mặt của hắn, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong đầu lập tức ong ong.

Nàng bước vào phòng, cầm ấm trà rót cho mình một chén nhỏ, ngồi xuống giống như không có việc gì xảy ra, đáp lại “Ừm”.

Đúng rồi, nàng chột dạ cái gì?

Chẳng qua, chẳng qua có người bày tỏ tấm lòng của người ta với nàng, bị hắn bắt gặp mà thôi.

Nàng không có làm chuyện gì trái với lương tâm.



Trình Sưởng đi đến trước mặt Vân Hy, nhìn nàng.

“Làm, làm gì vậy?” Vân Hy hỏi.

Trình Sưởng lấy một cái khăn trong ngực ra, thản nhiên nói: “Lau đi, khẩn trương đổ mồ hôi rồi kìa.”

“Ta không có.” Vân Hy nói, dừng một chút, vội vàng bổ sung, “Ta không khẩn trương.”

“Ừ, nàng không khẩn trương.” Trình Sưởng nói xong, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Vân Hy, lau mồ hôi trên trán cho nàng.

Vân Hy không nói gì, vùi đầu uống một chút trà.

Trình Sưởng thấy dáng vẻ của nàng như đối mặt với địch, mỉm cười hỏi: “Hắn rốt cuộc chịu tặng lá bùa bình an cho nàng rồi à?”

“Ngài đã nghe thấy chúng ta nói chuyện?” Vân Hy dừng uống trà, xuýt nữa bị sặc.

“Không có.” Trình Sưởng bình tĩnh nói, “Ta vừa tới, chưa nghe được gì.”

“Vậy sao ngài biết tiểu quận vương tặng ta một lá bùa bình an?”

“Hắn không nói với nàng hay sao? Lúc hắn đến miếu Quan Âm để xin bùa bình an, tình cờ đụng phải ta.”

Trình Sưởng nói như vậy, Vân Hy nhớ ra, Trình Diệp có đề cập điều này.

Nói cách khác, Tam công tử đã biết Trình Diệp xin bùa bình an cho nàng từ lâu, đã biết…… hắn có ý?

Trình Sưởng nhàn nhạt nói: “Cô nương nhà ta bị người khác nhớ thương, xem ra ta phải thành thân nhanh hơn.”

Vân Hy nghe hắn nói đến cầu hôn, do dự một chút rồi hỏi: “Tam công tử, đại khái khi nào sẽ đến hầu phủ cầu hôn?”

“Tìm người coi ngày, có lẽ lập hạ đầu tháng.” Trình Sưởng nói.

Hắn liếc nhìn Vân Hy, mỉm cười: “Sao, nàng sốt ruột à? Vậy ta đổi sớm hơn.”

“Không phải.” Vân Hy vội nói, “Tại gần đây ta bị cấm túc ở trong phủ, chưa kịp chuẩn bị của hồi môn, cho nên mới hỏi ngài ngày mấy để ta dễ tính.”

Ngoài ra còn phải thuyết phục ca ca nữa.

Trình Sưởng nói: “Nàng phải tự mình chuẩn bị của hồi môn à, giao chuyện này cho quản gia trong phủ không được hay sao?”

“Không được. Đây là của hồi môn mang đến phủ của Tam công tử, ta không thể qua loa.” Vân Hy nói, “Gần đây ta đã liệt kê danh sách của hồi môn, Tam công tử nghe thử có thiếu gì không.”

Trình Sưởng hơi nhướng mày.

Cô nương này, sao thành thật với hắn như vậy?

Có tân nương tử nào chưa xuất giá đã báo cho hôn phu biết danh sách của hồi môn?

Trình Sưởng gật đầu: “Được, nàng nói đi, ta nghe đây.”

“Một cây thước đỏ, bốn bình sứ Thanh Hoa, một đôi long phượng, một cặp chén đũa long phượng, một cây ngọc như ý……”

Vân Hy kể từng thứ một, sau đó nói: “Đại khái là như vậy, có chút vụn vặt ta không nhớ rõ, phải về phủ tra lại danh sách, Tam công tử cảm thấy đủ không?”



Trình Sưởng nói: “Nàng nghiêm túc hỏi thì ta sẽ nghiêm túc đáp.”

“Tam công tử cứ nói đi.”

“Ta cảm thấy không đủ.” Trình Sưởng trầm ngâm một lúc mới trả lời.

Vân Hy sửng sốt một chút, lập tức nói: “Còn thiếu cái gì, ta sẽ thêm.”

“Danh sách của nàng có vấn đề, tất cả đều là đồ vật, không có người, thậm chí không có nửa nha hoàn làm của hồi môn.” Trình Sưởng thản nhiên nói, “Phụ thân và mẫu thân quản ta rất nghiêm, lớn thế này mà không có tỳ nữ hầu hạ trong viện. Khi nàng gả qua đó, cả tòa phủ đệ không thể nào toàn là nam ngoại trừ nàng? Thêm vài nha hoàn, muôn hồng nghìn tía, ta nhìn cũng vừa lòng một chút phải không?”

“Còn nữa,” Trình Sưởng đứng dậy, đi đến góc phòng, cầm một cái bình bằng sứ men xanh ước lượng, cười nói, “Thật ra không cần nhiều của hồi môn kiểu trang trí như vậy, không hữu ích lắm, không bằng vàng thật bạc trắng. Nàng biết đó, thân phận của ta là Vương gia, cuộc sống chủ yếu hưởng thụ là chính, phải sử dụng mọi thứ tốt nhất. Cửa hàng tơ lụa của Phùng thị ở Dương Châu may xiêm y tốt nhất, sau này chúng ta sẽ mặc quần áo của nhà bọn họ. Lần trước ta đã tính sẵn, mỗi tuần một bộ đồ mới, xiêm y mà nàng và ta mặc cả đời ước chừng cần dùng mấy vạn lượng bạc, ta sẽ trả phần lớn, nàng trả một phần nhỏ, được không?”

“À, còn nữa,” không đợi Vân Hy đáp, Trình Sưởng nói tiếp, “Sau khi thành thân, ta định xây ao rượu và rừng thịt ở Vọng Sơn Cư.”

“Ao rượu và rừng thịt?”

“Ừm.” Trình Sưởng bước tới trước mặt Vân Hy, chống tay lên tay vịn của ghế nàng, nhìn vào mắt nàng, “Nàng nghe chuyện của Thương Trụ vương chưa? Lúc ta học lịch sử, vẫn luôn khao khát. Ta không thích ăn thịt lắm, rừng thịt đổi thành rừng quả là được, cái khó là lấy rượu làm hồ nước. Con người của ta kén chọn lắm, không uống rượu tầm thường, nhất định phải ủ trên 20 năm mới có thể miễn cưỡng uống. Nhiều thế hệ của Trung Dũng Hầu phủ tòng quân phải không? Nàng hỏi giúp ta mấy người ở Tái Bắc, xem thử nơi đó có trăm vò rượu ngon hay không. Nếu có, coi như là của hồi môn cho nàng, sau này chúng ta thành thân, ta sẽ rót rượu vào hồ.”

“Thế nào?” Trình Sưởng hỏi, “Làm được không?”

Vân Hy trợn mắt há hốc mồm: “Chẳng phải ngài như vậy là làm khó ta hay sao?”

Trình Sưởng nhìn Vân Hy, thấy nàng vừa sốt ruột vừa nghĩ cách, không nhịn được, nở nụ cười.

Vân Hy thấy hắn cười, phản ứng kịp, sau đó cũng cười: “Ngài chọc ta!”

Trình Sưởng ngồi xuống đối diện nàng, dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, của hồi môn không quan trọng, nếu nàng thật sự muốn chuẩn bị, ta sẽ chuẩn bị cho nàng.”

Vân Hy lắc đầu: “Không được, đây là tấm lòng của ta.”

“Tấm lòng của nàng, có câu nói vừa rồi là đã đủ.” Trình Sưởng nói.

“Câu gì?”

“Nàng vừa nãy nói ——” Trình Sưởng dừng một chút, “Từ đầu đến cuối trong lòng nàng chỉ có một mình ta, cho dù ta ở nơi nào, nàng cũng chờ ta trở lại.”

Vân Hy sửng sốt: “Chẳng phải ngài nói ngài tới trễ, không nghe thấy gì hay sao?”

“Ta không nghe thấy lời của tiểu quận vương, nhưng ta chỉ nghe thấy câu này của nàng mà thôi.” Trình Sưởng nói.

“Chỉ câu này?”

“Chỉ câu này thôi.”

“Được rồi.”

“Tin không?”

Vân Hy gật đầu: “Tin.”

Trình Sưởng nhìn sắc trời, lại hỏi: “Tối nay nàng muốn ở lại trong cung, hay là về Trung Dũng Hầu phủ?”

“Về phủ.”



Tối nay bởi vì chuyện của Điền Trạch, trằn trọc cả đêm, tới lúc này đã gần đến giờ tý, Trình Sưởng nghe Vân Hy nói phải về Trung Dũng Hầu phủ, kéo nàng đứng dậy, dẫn nàng đi ra ngoài: “Đi thôi, ta đưa nàng về phủ.”

“Không cần, Tam công tử còn bận rộn chính sự, ta tự mình về. Nếu không được, ta sẽ đến Xu Mật Viện tìm Thôi Dụ, bảo hắn đưa ta một đoạn đường, lúc này chắc hắn vẫn còn ở trong cung.” Vân Hy nói.

“Không được.” Trình Sưởng vừa đi vừa quay đầu lại liếc nhìn nàng, “Không phải khi nãy nàng mới nói hay sao? Ngoài ta ra, ai cũng không được.”

Vân Hy dừng lại: “Không phải ngài chỉ nghe một câu hay sao? Câu này là nghe thế nào?”

“Đây là câu cuối cùng.”

“……”

“Ta không tin.”

“Thật sự là câu cuối cùng.”

“Không tin, không tin.”

Hai người đi đến cửa cung, võ vệ nhanh chóng lấy xe ngựa, Trung Dũng Hầu phủ cách Tuy Cung không xa, Trình Sưởng đưa Vân Hy đến phủ cửa, xuống xe cùng nàng và nói: “Nàng trở về, cứ yên tâm ở trong phủ, đừng lo lắng chuyện hôm nay, có ta ở đây.”

Gần đây Vân Hy bị cấm túc ở hầu phủ, hôm nay làm trái lệnh cấm đi ra ngoài.

Nàng gật đầu: “Gây thêm phiền phức cho Tam công tử rồi.”

Thực ra nàng không cần khách sáo như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, Trình Sưởng là người của tam ty, bình thường không nhúng tay vào Xu Mật Viện, gần đây hắn vốn bận rộn chính sự, bây giờ còn phải phân tâm để giải quyết lỗi của nàng, quả thật có chút băn khoăn.

Vân Hy lại nói: “Còn chuyện của Vọng An, hôm nay ta nên đa tạ Tam công tử. Ta nghe người ở Hình Bộ nói, nếu Tam công tử không lên tiếng giúp Vọng An, e rằng hắn sẽ bị phạt nặng hơn.”

Trình Sưởng nghe nàng nhắc tới Điền Trạch, mỉm cười, “Dù sao hắn cũng là người của tam ty.”

Dừng một chút, nói thêm, “Nàng đang bị lệnh cấm, gần đây đừng vào cung, tóm lại bất kể chuyện gì xảy ra, nhớ kỹ có ta ở đây.”

Vân Hy thấy khi hắn nói lời này, ánh mắt có sự bình tĩnh và nghiêm túc hiếm thấy nên đáp: “Dạ.”

Trình Sưởng lại cười, “Muộn rồi, mau về đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.