"Tôi? Hèn?"
Tần Hàm không ngờ mình lại có thể gây ra hiểu lầm lớn như vậy, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Cô chắc chắn không thể nói với anh rằng mình đã nhìn thấy một bức tranh minh họa trong cuốn sách lịch sử ở thư viện và cảm thấy thanh kiếm sắc bén ẩn trong bức tranh tối tăm ấy rất giống anh.
Nói ra cứ thấy ngớ ngẩn làm sao.
Không chừng còn làm cho người ta tưởng đâu cô đang nhớ thương gì họ cũng nên.
Tần Hàm ôm cây xương rồng nhỏ ngập ngừng giải thích: "Tại em không biết tên của anh, cũng không biết nên xưng hô với anh như thế nào."
"Trương Úc Thanh."
"Là họ Trương có bộ cung và bộ trường đó sao?"
"Ừ."
"Ngọc trong từ ngọc thạch ạ?"
"... Là Úc, chữ hữu có tai."
"Ồ, vậy còn /qing/ thì sao? Là chữ /qing/ nào thế?"
"..."
Trương Úc Thanh đi phía trước dừng bước quay đầu lại nhìn Tần Hàm, có hơi khó tin.
Anh hiếm khi gặp người nào như vậy, chẳng biết sau này có gặp lại nhau nữa không mà cứ muốn hỏi rõ từng chữ trong tên anh.
Có thể đây là tật xấu chung của học sinh ngoan chăng. Làm cái gì cũng phải nghiêm túc hơn người khác.
Tần Hàm mặc cái áo thủy thủ ngắn tay, quần short denim và buộc tóc đuôi ngựa cao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không hề trang điểm, vài sợi tóc rủ xuống quét qua đuôi lông mày, nét mày cong tự nhiên trông đẹp hơn nhiều so với các kiểu phun xăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-duong/3348967/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.