Sau bữa sáng, Nhược Hi cưỡi Truy Phong, len lén bóp nát độc dược HoànKhánh trong tay, làm bộ uống nước rồi lặng lẽ đổ nước ướt lòng bàn tay,đem độc dược thoa lên.
Nhược Hi giả vờ thân thể vô lực, làm binh lính chưa lên ngựa vội vã đỡ lấy nàng. Tay Nhược Hi thấm dược liền xoalên cánh tay lõa lồ bên ngoài của binh sĩ: “Đa tạ!”
Ngồi vữngvàng thân thể, lại đối binh sĩ mỉm cười, cười đến lòng chua xót: Một cái sinh mệnh tươi sống, cứ như vậy kết thúc trong tay nàng.
Cứ như vậy, mỗi khi xóc nảy, Nhược Hi sẽ đỡ lấy một tên binh lính, lần thứ hai khiến một sinh mệnh khác biến mất…
Cuối cùng, đã có người ngã xuống!
Vương Tu ghìm ngựa quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy binh lính xung quanh một người tiếp một người ngã xuống, miệng sùi bọtmép, không ngừng co quắp, Vương Tu vẻ mặt âm ngoan, rút đao nhằm thẳngvào Nhược Hi, “Là ngươi giở trò quỷ!”
“Vương Tu, từ trước đếnnay hoàng huynh đối ngươi không tệ, ngươi vì sao làm như vậy?” Nhược Hikhông hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên thong thả hỏi.
“Không tệ? Hừ!Chính mình chạy ra khỏi cung, lưu lại ta phía sau chịu chết?” Vương Tuxì một tiếng khinh miệt, “Huống chi ta ở dưới trướng hắn mãi mãi cũngchỉ được làm một phó tướng thị vệ nho nhỏ! Còn hiện tại khác rồi, ta làTrương Hàng Trương đại nhân khai quốc công thần, Binh Mã nguyên soái!”
Nhược Hi lắc lắc đầu, thở dài: “Nếu Trương Hàng thực sự cho ngươi làm Mãnguyên soái, thì tại sao lại phái ngươi đi truy kích? Cứ coi như TrươngHàng thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1543009/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.