Nửa đêm, Nhược Hi cho lui cung nhân thị nữ xung quanh đi nghỉ, đem ngọcbài tượng trưng thân phận hoàng thất cùng gộp gấm Mục An Nhiên đưa tớivà một chút y phục nhẹ nhàng chống lạnh thu thập một phen, nghĩ nghĩ rồi lại cầm thêm kỷ bao lá trà Sở Mạc Trưng yêu thích, làm loạn giường đệm, giả bộ có người đang ngủ, rồi buông màn xuống, nhẹ đẩy cửa điện, vộivội vàng vàng chạy tới Huyền Thiên điện.
Hồng Tụ cùng Oanh Nhiên một ngày trước đã bị nàng tìm lý do phái ra ngoài cung. Chu Kính cùngSở Mạc Đường cũng mượn cớ tới quân đội mà sớm ly khai. Lặng lẽ đẩy racửa Huyền Thiên điện, vừa mới lắc mình đi vào, liền bị Sở Mạc Trưng ômlấy: “Sợ là Trương thị sớm động thủ.” Nói xong, hắn vì Nhược Hi phủ thêm áo khoác ngoài, mang theo tay nải rồi đi vào nội thất.
Trơntrượt mặt đất, ẩn ẩn hơi thở mốc ẩm làm Nhược Hi không dám buông tay,nắm chặt tay Sở Mạc Trưng. Quanh co khúc khuỷu tiêu sái gần nửa canhgiờ, cuối cùng cũng ra khỏi căn hầm.
Nhược Hi ngắm nhìn bốnphía, chỉ có thể miễn cưỡng nhận rõ hai người đang ở trong một rừng câynhỏ, xung quanh lờ mờ có mười mấy nam nhân. Sở Mạc Trưng đem Nhược Hikéo lên lưng ngựa, đạp tuyết xuất phát.
Đi suốt đêm mười mấy dặm đường, mãi cho đến khi sắc trời ửng sáng, một con bồ câu đưa tin baytới, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Có tin gì à?” Nhược Hi dắt ngựa tới gần Sở Mạc Trưng, nhẹ giọng hỏi.
“Trương Hàng đêm khuya bao vây hoàng cung, Trương thục phi nội ứng ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1543007/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.