Trở lại nội cung đã là chạng vạng, ngoài cửa sổ trời đã ngả màu, chiếu rọi nội cung quỳnh lâu ngọc vũ, hồng chuyên mặc ngói.
“Trưng, ngươi xem!” Nhược Hi chỉ tường ngoài Hoa Chiếu điện.
Sở Mạc Trưng mỉm cười, nhìn về phía Nhược Hi chỉ, bỗng nhiên rung động!
Một đạo ánh sáng chiếu xiên lại đây, nhiễm lên tường liễu, tựa như hơi nước bốc lên.
Giật mình nhìn ánh sáng mờ ảo trong nháy mắt, hắn đích thực cũng hiểukhông được, hoàng hôn Hoa chiếu điện này sao lại có cảnh như vậy mỹ lệ,như vậy mộng huyễn.
“Trưng, từ nay về sau, chỗ này sẽ không còn là nơi ưu thương đau khổ của ngươi nữa. Chỗ này giờ đã có ta, có ngườiyêu ngươi…” Nhược Hi kiễng chân ôm lấy Sở Mạc Trưng, thì thầm bên tainói.
Sở Mạc Trưng không khỏi một trận chua xót. Tiểu nhân nhinày giấu giấu hắn đổi mấy bức tường thành hoàng sắc ấm áp, rốt cuộc đãphí bao nhiêu tâm tư? Bao nhiêu thời gian?
Dùng xong bữa tối,Sở Mạc Đường đi tới Huyền thiên điện, thần thần bí bí nói sáu chữ, “Bênkia đã chuẩn bị xong”, rồi liền rời khỏi. Sở Mạc Trưng sau đó dắt taytiểu nhân nhi, cho lui cung nhân thị nữ ảnh vệ, đi tới khu rừng phía sau Huyền Thiên điện.
“Trưng, nơi này là chỗ nào?” Nhìn rừng cây bình thường chỉ nghĩ là nơi tản bộ, Nhược Hi nghi hoặc hỏi.
Sở Mạc Trưng mỉm cười không nói, chỉ là chỉ chỉ phía sau Nhược Hi, ý bảo nàng vào.
Nhược Hi theo lời tiến lên, sau khi vào trong rừng, liền thấy một loạtcác dây leo chằng chịt, thông qua các dây leo quấn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1543000/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.