Trên đường hồi cung, Nhược Hi dán tại một góc trên xe ngựa, ôm chặt hộp gấm, không dám thở mạnh.
Trong xe thập phần rộng lớn, bố trí đặc biệt thoải mái, nhìn thấy đã muốnnằm, bánh ngọt và trái cây tất cả đều đầy đủ, dưới chân còn trải thêmthảm mỏng.
“Hi nhi không phải thích nằm trong xe, vừa ăn mứttáo, bánh đường, và ngủ gà ngủ gật sao? Sao hôm nay lại ngoại lệ?” SởMạc Trưng tà ý cười.
Nhìn thấy trong mắt hắn ý trêu tức, NhượcHi sao có thể không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Nhưng, thường ngày làthường ngày, lúc đó không có hộp gấm a. Còn hôm nay… Lại cúi đầu liếcmắt một cái nhìn hộp gấm trong lòng, Mục An Nhiên chết tiệt, đưa chonàng lúc nào không đưa, lại chọn hôm nay mà đưa.
“Hi nhi, đem hộp gấm cho ta xem.” Sở Mạc Trưng vươn một tay ra.
“Nếu Nhược Hi nói không?” Nhược Hi sắp chết giãy giụa, nếu như cho Trưngnhìn, phỏng chừng chính mình trốn không thoát một hồi trừng phạt. Nghĩđến Sở Mạc Đường một câu kia “Triệt tựa hồ sau khi nhìn vài thứ tronghộp gấm, bỗng nhiên rất tức giận”, Nhược Hi như đã nhìn thấy tình cảnhchính mình bị trừng phạt .
Sở Mạc Trưng cười nhạt nhìn Nhược Hi, ánh mắt sâu ám, một tia tà mị lưu chuyển. Chợt, nam nhân đứng dậy, trực tiếp đem Nhược Hi đặt dưới thân, một tay đem hai tay nàng kiềm chế lênđỉnh đầu, một tay xốc lên nắp hộp gấm.
“Tuyết vũ, ngưng nhã,hồng hoa, cẩm tú…” Sở Mạc Trưng vừa nhìn vừa đọc lên tên từng lọ dược.Nhược Hi ở trong lòng không ngừng cầu khẩn: “Ngàn vạn đừng phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542999/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.