Ánh dương mới lên.
Chân trời bị một mảnh thủy mặc đạm màu.
Sở Mạc Trưng chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước ghé lên người mình ngủ say, khóe môi câu dẫn nụ cười thỏa mãn.
Nhược Hi ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt như trước mười phần buồn ngủ. Trongnháy mắt, thoáng như mây đen liêu tẫn sau đệ nhất mạt dương, xuyên thấutất cả vẻ lo lắng; lại dường như bích dập dờn bồng bềnh dạng xuân nước,ẩn tất cả mỹ hảo.
Ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân đối chính mình mỉm cười, Nhược Hi ngượng ngùng cười: “Trưng…”
Sở Mạc Trưng giơ tay, nhẹ nhàng xoa kiều nhan, tinh tế miêu tả ngũ quan như họa, tiểu nhân nhi của hắn!
“Hi nhi…”
“Trưng, đau không?” Nhược Hi nhẹ tay phủ lê hai dấu răng trên bả vai. Nam nhânlắc lắc đầu, mang tiểu nhân nhi trên người ngồi dậy.”Ảnh vệ Vô Mệnh,ngươi muốn gặp sao?” Nam nhân lặng yên một lát, mở miệng nói.
“Đi nhìn một chút để hỏi rõ ràng.” Nhược Hi khơi mào một mạt tươi cười, “Cũng thuận tiện nhắn cho hắn.”
“Nhắn? Nhắn gì?” Sở Mạc Trưng hứng thú nhướn mi.
“Sở Mạc Trưng là nam nhân của ta, ai cũng không cho động.” Nhược Hi nâng cằm. Trong giọng nói hoàn toàn là kiêu ngạo.
Mặc xong quần áo, một đường hướng địa lao đi đến, khi muốn đi vào, Nhược Hi lại đột nhiên cảm giác có chút quái dị. Nếu Trưng đã sớm biết Vô Mệnhhai lòng, vì sao lại để nàng ở trên yến hội đơn giản chạy thoát? MàTrưng như thế nào hóa thân làm Ảnh môn “Vô”?
“Trưng, ngươi có việc giấu giếm ta.” Nhược Hi xé hạ vạt áo Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542994/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.