Ngoài cửa điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm Hồng Tụ: “Bệ hạ, Vô Mệnhcầu kiến.” Sở Mạc Trưng chợt nhíu mày, nhìn tiểu nhân nhi trong lòng đãbị nam sắc mê hoặc đến đầu óc choáng váng, không khỏi cảm thấy buồncười. Thế nhưng, Vô Mệnh cầu kiến? Ảnh vệ chính mình an bài bên cạnhNhược Hi sao ban ngày lại hiện thân? Thật đáng để nghiền ngẫm. Mà thôi,tả hữu hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng, để hắn tiến vào mộtchút, nhìn xem rốt cuộc muốn chơi cái gì.
“Vô Mệnh gần đây rấtlạ.” Thanh âm ngọt mềm vang lên, còn mang theo mấy phần tình dục khànkhàn. Sở Mạc Trưng cúi đầu, đối người trong lòng tà mị cười.”Nga? Phảikhông? Nhược Hi thật quan tâm ảnh vệ này nha.”
“Hoàng đế ca ca đang ghen sao?” Luận thủ đoạn, luận tâm kế, đồng bào huynh muội cùng một mẹ sinh ra, lại kém ở chỗ nào?
“Ảnh vệ Vô Mệnh không phải hoàng đế ca ca tự mình an bài bên người Nhược Hisao? Chẳng lẽ hoàng đế ca ca được tả ôi nhuyễn ngọc, hữu ỷ ôn hương, còn Nhược Hi thì không được để mắt đến thị vệ của mình?” Bàn tay nhỏ bé làm như trong lúc lơ đãng chậm rãi đùa nghịch mái tóc đen xõa xuống của nam nhân.
“Nếu Nhược Hi nhìn thuận mắt, vậy lưu hắn lại đi. Bất quá hiện tại Nhược Hi tựa hồ đối với tóc trẫm cảm thấy hứng thú hơn a.”
“Hoàng đế ca ca sao keo kiệt như vậy? Hay là trước giải quyết truyện Vô Mệnhđi.” Nhược Hi đứng dậy ly khai đầu gối Sở Mạc Trưng, nhanh nhẹn ngồi lên trường kỷ gấm bên cạnh, cũng sai Hồng Tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-de-khuynh-nhan/1542966/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.