Type: Phương Phương
Trong điện Đông cung, Sở Tử Phục đang thổi thổi lá trà trong chén.
Trước mặt, “Hồng công công” mặt mày ửng đỏ, đi qua đi lại mãi không thôi.
“Có câu kẻ đi mòn giày lần chẳng ra, kẻ ngồi chơi không thì tự dưng được”, “Hồng công công” khua chân múa tay: “Ta không lên núi, núi lại tìm đến ta, ha ha! Phượng Huyết Ca giao chuyện cầu thân cho ta chủ trì, đúng là tự dấn thân vào đường chết! Hoàng thượng, đại nghiệp sắp thành rồi!”.
“Vậy sao?”, Sở Tử Phục vẫn hờ hững nói.
“Hồng công công” ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Sở Tử Phục lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt còn viết rằng: “Tông môn sao lại phái một tên phế vật như ngươi tới để phò tá trẫm”.
“Hoàng thượng…”, “Hồng công công” rất lấy làm thận trọng hỏi.
“Đồ ngu!”, Sở Tử Phục lạnh lùng nói: “Khi nãy ngươi làm sao vậy?”.
“Hồng công công” ngẩn người, rồi sực nhớ tới biểu hiện vô dụng của mình trước mặt Phượng Huyết Ca, cảm thấy hổ thẹn, xoa tay nói: “Chỉ trách tiếng dữ của Phượng Huyết Ca đồn xa, phàm phu tục tử như chúng ta gặp y… thực khó giữ được bình tĩnh”.
“Phàm phu tục tử là muốn nói tới hạng người như ngươi, liên quan gì tới trẫm”, giọng nói của Sở Tử Phục vẫn dửng dưng như không, trong ánh mắt nhìn “Hồng công công” viết rằng: “Tên phàm phu tục tử nhà ngươi mau xéo về quê mà cấy cày đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa đâu”.
Xưa nay Sở Tử Phục chưa ăn nói tục tằn đay nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/2712493/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.