Type: Phương Phương
Chỉ trong một đêm, tuyết trắng phủ ngập lối.
Một vườn mai đỏ ngạo nghễ giữa đất trời.
Vãn Vãn ôm áo bào màu xanh da trời, lê từng bước sau lưng Sở Tử Phục.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu tuế nguyệt, sự không tình nguyện ban đầu đã tiến triển thành thói quen.
“Muốn ta đem thứ gì cho nàng không?”, Sở Tử Phục dang hai tay, mặc cho Vãn Vãn chân tay lóng ngóng khoác áo bào lên người mình. Thân hình như ngọc, thẳng ngay như trúc.
“Bánh hạt dẻ”, Vãn Vãn nói.
“Được”, Sở Tử Phục đồng ý ngay, song lại không kìm được, thêm vào một câu: “Thứ ấy nàng cứ bảo cung nhân mang tới cho nàng là được, tại sao lần nào cũng phải là trẫm mang tới cho nàng?”.
“Sao? Người không tình nguyện à?”, Vãn Vãn tay chống hông, trợn mắt nói.
“Ha ha, sao vậy được chứ!”, Sở Tử Phục mỉm cười nhìn nàng ta, tay phải vén lại tóc mai hơi rối cho nàng ta.
Vãn Vãn cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ, bộ dạng nín thở như đóa hoa muốn nở rộ. Mãi tới khi Sở Tử Phục thu tay lại, quay người rời đi, nàng ta mới lấy lại dũng khí ngẩng đầu lên. Nhìn theo bóng dáng đi khỏi của hắn, nàng ta tức giận đạp chân xuống nền tuyết, khiến tuyết trắng bay tung tóe.
“Ta đâu thích loại nam nhân như hắn, có gì phải đỏ mặt chứ!”, Vãn Vãn cắn răng nói với chính mình.
Rõ ràng nàng ta chỉ thích nam nhân mạnh mẽ, có thể hô mưa gọi gió, trong lúc nói cười, giặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/2712488/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.