Ta lấy danh cầu phúc, đến ở Hàn Ẩn tự. 
Minh Giám đại sư là thám hoa ngày xưa, sau đó lại trở thành đại tướng quân, văn tài võ lược, lợi hại hơn nhóm thái phó trong cung nhiều. 
Ta mong ông dạy ta văn thao võ lược, ông chỉ hỏi ta: "Công chúa mưu đồ đế vị sao?" 
Ta mưu đồ đế vị sao? 
Từ khi ở Dư Hàng trở về, mỗi buổi tối ta đều hỏi mình như vậy. 
Long ỷ cao cao tại tượng, thật sự quan trọng với ta như vậy sao? 
Ta rũ mi mắt, đáp: "Ta không muốn đế vị, chỉ muốn tự do. Nếu như trên đường chạy về phía tự cho nhất định phải đoạt quyền, đó cũng là chuyện không thể không làm. 
Trong sương mờ lượn lờ, Minh Giám thấp giọng: "Công chúa có thể suy nghĩ rõ ràng, lão nạp tất nhiên không cần nhiều lời." 
Mỗi ngày ông đều dạy ta sách lược chung. 
Đèn trong thiền phòng của ta luôn sáng đến nửa đêm, ta đọc sách, đọc những kinh sử tập mà trước đây phụ hoàng luôn không cho ta xem. 
Triều Tinh đưa đến giấy và mực tốt nhất, ta ghi lại lời Minh Giám đại sư nói, buổi tối lại mang ra đọc lại. 
Có lúc ta sẽ gặp trở ngại, cầm lấy cuốn sách mất ngủ. 
Thẩm Hoài sẽ cẩn thận lấy bút từ tay ta ra, lại rón rén ôm ta đi ngủ. 
Ta ngủ muộn, chàng sẽ ngủ trễ hơn ta. 
Sáng sớm hôm sau chàng lại dậy sớm hơn ta, pha một bình trà tốt đợi ta đi học. 
Mỗi ngày như vậy, hàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot-phong-nguyet-sat-nga/2736200/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.