Tôi nhìn bố chẳng hiểu sao cái cảm giác tủi thân cứ dần bao trọn lấy tôi, người ta có thể nghĩ tôi thế nào cũng được, thậm chí ngay cả mẹ nghi ngờ tôi cũng thấy bình thường. Mà sao chỉ một câu nói nhẹ nhàng của bố lại khiến tôi đau lòng đến vậy.
Bố đã đến tận nơi tôi làm, thấy rằng công việc của tôi chỉ đơn giản là dọn rửa chén đĩa, rảnh thì phụ người ta dọn dẹp phòng, còn chẳng thể tiếp xúc với khách thì làm sao có thể như mọi người nói được. Tôi quyết tâm đi làm cũng là để san sẻ bớt gánh nặng với bố, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được sự nghi ngờ này sao?
Tôi không giải thích vì nghĩ bản thân không làm gì sai thì chẳng cần giải thích, nào ngờ sự im lặng của tôi lại là cái cớ để mẹ đay nghiến bố thêm:
- Đấy nhìn nó đi, người lớn nói cái mặt cứ sưng lên không thèm nói, anh dậy nó như thế đấy. Giờ còn làm cái nghề nhơ nhớp ấy thì sao tôi ngẩng mặt mà nhìn người ta được.
Khác với mọi lần bố không chửi lại mẹ, chỉ lặng im nhìn tôi hồi lâu rồi đau lòng nói:
- Chi, nghe bố đừng làm chỗ đó nữa, về đi rồi sang năm học mới đi học lại nha con.
- Không công việc đó tốt như thế, con cũng chẳng làm gì sai sao phải nghỉ.
- Bất kể cái gì bố cũng có thể chiều theo ý con nhưng riêng chuyện này thì không được. Con phải nghỉ ngay chỗ ấy, về nhà làm thì làm, học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-chi/3090687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.