Mấyngày liền, cái đầu tôi như chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Ban ngày thì dùng những câu văn dễ hiểu chính xác để viết nội dung đề xuất thựchiện.
Đến tối lại dùng những câu chữ mềm mại viết "Diệc Thứ và Kha Tuyết".
"Ngày mùa đông khi cô quay người đi khỏi, bầu không khí bỗng lạnh lẽo lạthường, dường như bóng lưng nàng đã mang theo mọi hơi ấm. Còn tôi, giọt nướcmắt không biết trào ra từ lúc nào cũng nhanh chóng đóng băng trong lòng."
Đây là những câu văn chỉ tới tối tôi mới viết ra được.
Nếu lúc ban ngày tôi sẽ không lấy việc người yêu bỏ đi làm lý do cho chuyện mùađông lạnh lẽo hơn lúc bình thường, tôi sẽ chỉ suy luận thành hiện tượng LaNinakhiến mùa đông lạnh hơn.
Còn thời gian tôi ngồi trong quán cà phê cũng vừa khéo là giai đoạn thay đổigiữa ngày và đêm.
Mấy hôm nay cô gái học nghệ thuật đều đến sớm hơn, nếu thấy tôi cô ấy sẽ ngoắctay gọi, nếu không thấy, tôi cũng sẽ chủ động ngồi xuống vị trí đối diện với côấy.
Nếu cô ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc cúi đầu vẽ tranh, tôi lại lấy đề xuấtthực hiện từ trong cặp tài liệu ra, tiếp tục làm việc.
Thi thoảng chúng tôi lại trò chuyện với nhau vài câu, đề tài thường xoay quanhthế giới nghệ thuật của cô ấy.
Nói cũng lạ, một khi nói chuyện với cô ấy, suy nghĩ thường hay chuyển sangtrạng thái "Diệc Thứ và Kha Tuyết."
Sau khi về nhà, tôi lại tự nhốt mình trong phòng, ngồi trước máy tính.
Trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-thu-va-kha-tuyet/2195266/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.