*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Diệc vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ đặt chân tới kinh thành nữa, nhưng thật không ngờ… thế sự thật sự khó lường. Y đã từng đến kinh thành một lần, nhưng lần đó y đã trải qua những sự việc quá mức bi thống khiến y không muốn nhớ lại nữa… Y đã hứa với một cố nhân rằng nếu y còn đến kinh thành lần nữa, thì y nhất định phải thông báo cho người biết.
Sinh ý của tiệm cầm Cẩm Âm hôn nay thật tốt, lượng khách nhân đến chọn cầm quả thực liên hồi không dứt, người làm của tiệm ai nấy đều vội đến mức chân không chạm đất, tựa như làm thế nào cũng không xuể. Liễu Diệc đợi hồi lâu cuối cùng cũng bắt được một người làm rảnh rỗi, người làm đó tưởng y cũng tới đây mua cầm bèn bắt đầu nhiệt tình chào giá: “Bổn tiệm gần đây mới chế tác ra một…”
Liễu Diệc vội ngắt lời hắn: “Tiểu ca này, ta không tới đây để mua cầm, ta là tới tìm lão bản của mấy người.” Sau đó lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc đưa cho tên người làm xem, “Đây là tín vật.”
Người làm nhìn thấy ngọc bội thì lập tức nở nụ cười ân cần với vị công tử tuấn nhã này, rồi tận tình dẫn y vào trong: “Vị công tử này, mời đi theo tôi. Lão bản của chúng tôi lúc này đang có hội cầm trên nhã các, ngài cứ ngồi đầy chờ một chút, lão bản sau khi hội cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-phong/1148558/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.