Truy Vân đã canh ở trước cửa phòng từ sớm, trong lòng nghi hoặc: Hôm nay đã muộn rồi mà công tử vẫn chưa dậy nữa.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Truy Vân ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người bước ra thì kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống: “Liễu, Liễu …” Liễu Diệc vội vàng che miệng Truy Vân lại, rồi khẽ đưa ngón tay ra hiệu im lặng, lúc này y mới buông Truy Vân ra, xoay người chầm chậm khép cửa phòng lại, đoạn túm lấy Truy Vân đi ra xa một chút rồi mới mở miệng nói: “Công tử nhà ngươi còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn.”
Truy Vân vẫn còn chưa hồi thần: Đây không phải là kinh thành sao? Đâu có phải là Tây Nam đâu? Không phải Liễu đại hiệp ghét kinh thành nhất sao?… Này, không đúng, sao y lại đi ra từ phòng của công tử? Rốt cuộc y đã vào từ lúc nào?
Liễu Diệc thấy gia hỏa này vẫn cứ ngốc ngốc không nói tiếng nào, nên y tính mặc kệ rồi liền muốn trèo tường ra ngoài, nhưng còn chưa kịp trèo tới đầu tường đã bị Truy Vân níu chặt lại, đến giờ gia hỏa này mới tỉnh táo: “Liễu đại nhân xin dừng bước!”
Liễu Diệc quay đầu nhìn Truy Vân đang níu lấy mình, khẽ phất tay áo muốn thoát khỏi tay Truy Vân, mi mắt cong cong cười gian nói: “Tiểu Truy Vân, ta biết người có nhiều nghi vấn, nhưng mà giờ gia gia còn có chuyện rất quan trọng phải làm, đợi ta trở lại sẽ từ từ đàm đạo với ngươi được chứ?” Vừa dứt lời thì phi thân chạy mất hút.
Truy Vân:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-phong/1148557/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.