Tùng sợ tôi sẽ xé Dũng ra làm trăm mảnh nên vội vàng tách tôi ra.
- Bình tĩnh đi Tiên! Chúng ta từ từ nói chuyện.
Tôi buông cổ áo Dũng ra, mắt không rời khỏi anh ta. Tôi thật sự muốn nói rất nhiều điều với họ nhưng tất cả nghẹn lại nơi cổ họng. Hai anh em họ tự biên tự diễn với nhau nhưng cuối cùng lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Thế mà coi được sao? Tôi gạt tay Tùng ra, đối chất với anh:
- Tôi bắt anh đi theo tôi sao? Tôi bắt anh phải ở đây với tôi sao?
Tùng lắc đầu đáp, mặt mày anh lấm lét, căng thẳng. Dư chấn của ba cái tát liên hoàn dường như ảnh hưởng đến cả cảm xúc của Tùng dành cho tôi. Hẳn anh không ngờ được tôi cũng có lúc phát điên đánh người. Tôi nhìn ngược lại Dũng, chỉ tay vào mặt anh ta:
- Anh thấy chưa? Có thấy rõ không? Anh có biết dùng mắt để nhìn không? Con mắt nào nói với anh là tôi thích Tùng? Con mắt nào nói với anh là tôi yêu anh ta?
Làm sao anh có thể nhìn thấy được, khi người tôi yêu là anh chứ không phải ai khác. Anh chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của tôi, anh luôn coi tôi là một người thay thế, anh luôn chờ đợi ngày rời xa tôi. Bây giờ khi tôi xa anh rồi, anh lại nói tôi thay đổi.
Dũng và Tùng cùng rơi vào im lặng, tôi biết rằng nếu hôm nay không nói rõ với họ thì sau này sẽ không còn cơ hội để thanh minh cho bản thân mình nữa.
- Anh Tùng.. em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456085/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.