Tắm rửa xong, cả người tôi mềm như cọng bún. Tôi vứt mình lên chiếc giường trắng, tâm trí lại nhớ về Dũng. Bây giờ có lẽ anh đang rất vui vẻ với tiệc sinh nhật của mình. Tôi xoay người nằm ngửa mặt lên trần nhà, cốt yếu là để ngăn cho nước mắt không chảy ra. Nhưng ngặt một nỗi, nước mắt vẫn không nghe lời mà chảy xuống hai bên thái dương, rơi thấm xuống chiếc gối trắng.
Điện thoại của tôi bất ngờ có thông báo tin nhắn đến. Tôi chụp lấy và xem rất vội, dù biết chắc người nhắn không phải là người tôi đang nhớ đến, nhưng một phần trái tim vẫn nuôi hi vọng.
Người nhắn đến là Nhi, cô ấy gửi cho tôi một tấm ảnh chụp ở club beer, nhân vật chính trong ảnh là Dũng đang ôm eo ve vãn một cô gái. Nếu nói tim tôi như bị sét đánh trúng thì quá phô trương, nhưng một người trông thấy người họ yêu đang âu yếm và cười tình với một cô gái khác thì cảm giác sẽ thế nào được đây?
Đau như búa đóng vào tim? Không phải!
Đau như dao cắt, kim thêu? Không phải!
Đau như một lúc bị bẻ gãy hai mươi tư cái xương sườn?
Tất cả đều không phải, nỗi đau của tôi là bình phương của tất cả những nỗi đau trên.
Nhi nhắn: Người yêu tốt đẹp và tuyệt vời của bà đây ư? Bà thật đáng thương.
Vậy là hết rồi, người yêu mất, bạn bè cười chê, đến người mình từng thương hóa ra cũng mang một âm mưu bí mật với mình. Tôi đã từng nói rằng mình bất hạnh, đây chính là kiểu bất hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456084/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.