Tôi lại trốn ra biển ăn cơm hộp một mình và Tùng vẫn là người tìm ra tôi đầu tiên.
- Sao em không ăn ở trong nhà hàng với mọi người mà ra đây?
Tôi trệu trạo nhai cơm, lòng buồn như chó cắn chẳng muốn đáp anh mà chỉ cười nhạt cho qua chuyện.
- Nghe nói mấy hôm trước anh Dũng đã đưa em về nhà ra mắt. Mọi chuyện ổn cả chứ?
Tôi nghĩ trong đầu:
- Mọi chuyện vẫn ổn, chỉ có em là không ổn.
Ba hôm nay tôi đã phải tránh mặt Dũng. Mỗi lần gặp anh ta là phải giả vờ bận việc để trốn đi. Sợ anh ta đến nhà đón tôi đi làm nên sáng sớm đã phải dậy để đến nhà hàng trước. Chiều thì len lén đi về trước khi bị Dũng bắt gặp. Chỉ vì tôi chưa sẵn sàng để nghe hai từ “kết thúc”. Tôi sợ mình sẽ đau lòng và khóc trước mặt Dũng mất. Như thế thì nhục nhã lắm. Ban đầu chính tôi mạnh miệng nói sẽ không thể nào thích loại người như Dũng vậy mà bây giờ lại sợ phải xa anh ấy. Đúng là nghiệp quật không chừa một ai.
Tôi định trả lời Tùng thì điện thoại lại đổ chuông. Là Nhi, người bạn chung nhóm gọi cho tôi.
- Này nhé! Từ ngày có người yêu chớ hề đi gặp mặt bạn bè gì nữa hết. Đúng là cái đồ mê trai bỏ bạn.
Giọng con nhỏ lảnh lót quá, chắc Tùng ngồi bên cạnh không cố ý cũng đã nghe thấy rồi. Anh ấy cười cười, tôi xấu hổ cười và khe khẽ trả lời Nhi:
- Không phải… tại tôi bận thôi.
- Thế công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456079/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.