Anh bảo vệ xách chiếc đèn pin đi kiểm tra toàn bộ nhà hàng, đến phòng tôi thì ngó đầu vào nhìn.
- Phòng này hôm nay có người về muộn quá ta? Khi nào thì cô về để tôi còn khóa cửa?
Tôi cũng thu dọn đồ đạc vừa xong, dù sao mai cũng nghỉ nhưng vẫn tham việc, muốn đưa một ít tài liệu về để nghiên cứu thêm. Tôi vội vàng ôm đống tài liệu trên tay rồi xách giỏ đi khỏi phòng thiết kế:
- Xin lỗi! Tôi về ngay đây ạ.
Anh bảo vệ tầm khoảng bốn mươi, tướng tá cao to, khỏe mạnh, trông rất đáng tin cậy. Anh nhìn tôi, mỉm cười đáp:
- Xin lỗi gì chứ! Cô là người mới hả? Người mới, công việc mới nên có nhiều vất vả phải không?
Ôi một anh bảo vệ còn nói năng lưu loát và giao tiếp khéo léo hơn cả một đứa đạt bằng tốt nghiệp đại học xuất sắc như tôi, đúng là đáng hổ thẹn. Tôi mỉm cười, cúi đầu rời đi. Tôi biết anh thân thiện muốn nói chuyện cho đỡ nhàm chán, nhưng thành thật xin lỗi anh, tôi không có khả năng giao tiếp tốt đối với người lạ.
Khi tôi bước ra khỏi nhà hàng thì vừa đúng mười một giờ đêm, vì mải làm quá mà trễ giờ lúc nào cũng không biết. Bây giờ anh Hùng tài xế cũng đã về nhà với gia đình rồi, gọi anh ấy đến đón cũng kỳ, thôi thì đành gọi taxi đến đón vậy.
Tôi đang ngồi đợi taxi ở trạm xe buýt thì chiếc xe đỏ của Dũng lái đến. Anh ta thắng gấp ngay trước mũi giày của tôi, đèn pha rọi thẳng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456051/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.