Khóc lóc bây giờ có ý nghĩa gì đâu. Giờ phải làm sao đối mặt với Dũng đây, còn Tùng nữa. Hình như tối qua trước khi ngất đi anh ấy còn xuất hiện. Bao nhiêu hình tượng đã đổ sông đổ biển cả rồi.
Tôi ngồi bó gối trên giường, mặt kê lên đầu gối. Cứ năm giây lại thở dài một lần.
- Hay là nghỉ việc nhỉ - Tôi tự hỏi.
Nghỉ luôn cho rồi chứ gặp lại làm gì nữa. Dũng chắc sẽ không để yên cho tôi đâu. Anh ta chắc đang chửi tôi đến chết. Nhưng không thể cứ thế mà nghỉ, vậy thì hèn biết bao.
- Gọi điện xin nghỉ được không nhỉ? - Tôi nhìn điện thoại, tự đấu tranh tâm lý.
Nhìn điện thoại rồi nhìn chiếc áo vest của Dũng. Tôi cũng không thể cứ giữ áo của anh ta ở đây.
Tôi vò đầu, muốn khóc quá đi. Lấy hết can đảm, tôi định cầm điện thoại nhắn cho Dũng để xin nghỉ hôm nay thì cuộc gọi đến của anh ta là tôi giật bắn người.
- Ôi trời! Kẻ này chết thì thiêng lắm đây - Tôi lại buột miệng nói.
Vừa đặt tai vào ống nghe thì anh ta đã mắng:
- Cô được lắm đấy Tóc Tiên. Cô không được làm hỏng chiếc áo của tôi đâu đấy. Đó là phiên bản giới hạn đấy. Lo mà giữ cẩn thận, tối nay đi làm thì mang đến cho tôi, nhớ chưa!
- Vâng!... Xin…
Trời ạ, còn chẳng cho tôi nói câu nào anh ta đã cúp máy. Nghĩ lại, tối qua bị tôi nắm đầu cũng đáng lắm. Anh ta đáng ghét thế kia mà.
Vừa định đặt điện thoại xuống thì Ken
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271377/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.