Cơ thể tôi run lẩu bẩy đứng không vững nữa. Tôi không rõ nguyên nhân, có thể là vì tôi say, có thể là vì tôi sợ. Sợ bản thân đã vì một sự hiểu lầm tai hại mà đi quá sai đường.
Cổ họng tôi nóng ran, sao lại cảm thấy nghẹn đắng thế nhỉ. Tôi cầm chai rượu vang bên cạnh, rót đầy một ly.
Tôi không giỏi uống rượu, nếu đi chơi cùng bè bạn cùng lắm là chỉ nhấm nháp nửa ly là vừa đủ. Thế nhưng hôm nay tôi đã uống cạn một ly rượu đầy mà không thấy đắng.
Rượu ngấm dần, cơ thể bắt đầu nóng dần lên. Trái tim đập nhanh hơn nhưng cảm giác say lại khiến cơ thể lâng lâng dễ chịu. Tôi ngồi xuống chỗ của mình, nhìn lại ảnh đại diện của Ken.
Hóa ra con người này không phải là Ken trước mặt tôi. Tôi đến đây để làm gì? Suýt chút nữa vì sự phán đoán sai lầm của bản thân mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của một người.
Nhận ra bản thân ở đây không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi đứng dậy và rời đi trong im lặng. Vốn là một người rất giỏi tàng hình, tôi tin sự biến mất của tôi sẽ không bị ai phát hiện.
Ra khỏi cổng nhà Tùng - giờ tôi phải gọi anh là Tùng rồi - tôi bấm điện thoại gọi cho Ken. Giọng Ken ấm áp rót vào tai:
- Anh nghe đây. Em về rồi sao?
Tôi tự thấy nực cười. Sao lại có thể giống nhau y hệt như thế nhỉ. Say rồi, tôi nói chuyện bớt kiêng dè hơn:
- Anh là ai? Rốt cục anh là ai? Tại sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271376/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.