Tôi vừa bước tới cổng thì thấy nhóc Chung đang đứng chơi một mình. Cậu bé vừa đu người trên mấy thanh chắn cổng vừa ngửa cổ hát linh tinh. Tôi đứng lặng nhìn cậu bé một chút. Nhìn trẻ con lúc nó vui vẻ đúng là rất thư giãn. Chung nhìn thấy tôi thì reo lên:
- Anh tiểu thư!
Cậu bé vội vã vươn người tra chùm chìa khóa đã cầm sẵn nãy giờ vào ổ để mở cửa cho tôi. Nhưng nhóc lùn quá nên không với tới. Tôi nhanh bước đến, lấy chìa khóa và mở cửa. Vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt bừng sáng vui vẻ của Chung liền chuyển sang cau có lo lắng:
- Ủa! Ai đánh anh?
Tôi chưa kịp phân trần thì cái miệng nhanh nhảu của Chung đã la toáng lên:
- Mẹ! Mẹ ơi! Anh tiểu thư bị người ta đánh!
Tôi bịt miệng nhóc lại, thì thầm khẽ:
- Yên nào! Không phải chị bị đánh đâu…
Còn nhanh hơn cả ánh sáng, vừa ngước lên tôi đã thấy chị Vinh chạy chân trần ra đến cửa nhà đón tôi rồi. Nhìn cái mặt của chị cũng biết là sắp sửa càm ràm tôi một trận. Tôi đứng lên, buông xuôi hai tay. Thôi thì đành vào nhà nghe chị ấy ca bài ca “cẩn thận” chứ sao bây giờ.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm, người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm trắng muốt phủ từ đầu xuống chân. Chị Vinh soạn sẵn thuốc tím và bông băng ngồi ở giường đợi tôi ra. Mặt chị khó quá, tôi đành cười làm hiền:
- Em đã nói em không sao mà…
Chị kéo tôi ngồi xuống giường, từng động tác vô cùng dứt khoát. Chị lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271374/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.