Thoắt cái đã đến tối, tôi ngồi bệt xuống nền nhà, lưng dựa vào thùng các tông đựng đồ ít sử dụng. Nhìn những kệ đồ được sắp xếp ngay ngắn chỉn chu cũng thấy được an ủi phần nào. Một mình vật lộn với cái kho phế thải này đúng là quá sức đối với tôi.
Tôi không dám than vãn mệt mỏi với ai, cũng không dám mở miệng nhờ người ta giúp. Trước nay dù cho có gặp chuyện gì khó xử hay dù bản thân có trăm vạn mệt mỏi cũng không dám kêu ca với ai. Hầu hết mọi người đều cho rằng những vấn đề của tôi có đáng gì đâu mà phải than thở.
Tôi cũng rất sợ người ta nói mình mắc bệnh công chúa, động chút việc mọn là lại kêu ca nên luôn tự xử lý việc của mình mà không dám lên tiếng hay làm phiền đến ai.
Ca làm của tôi chắc mọi người đã về hết. Tên Dũng cũng biến mất không tăm hơi. Ken cũng đã trở về, có lẽ anh vội đi chuẩn bị sinh nhật cho bạn gái.
Dù có cố gắng nữa thì cũng không thể xong ngay, tôi nhấc mông đứng dậy, mọi cơ quan mỏi nhừ như vừa được lôi ra từ cối xay thịt. Ôi cái chân tôi, ban nãy ống chân bị đập vào cái ghế vẫn còn đau điếng. Đừng hỏi tại sao, tôi vẫn là con nhỏ hậu đậu mà. Tay chân bị thương là chuyện thường.
Vừa đứng dậy thì điện thoại đổ chuông. Tôi không nhìn xem là ai gọi đến đã bắt máy ngay. Kẹp điện thoại vào cổ, tay tôi bắt đầu thu dọn đống tài liệu mà Dũng đưa:
- A lô?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271373/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.