Lâu dần, ánh mắt đích mẫu nhìn nàng càng lúc càng nhiều thêm vài phần mất kiên nhẫn.
“Ánh Nhi, con nói xem tính tình Vân Nhi thế này, tương lai biết làm sao cho phải?”
Một buổi tối sau bữa cơm, đích mẫu day trán, thở dài.
“Hôm qua công tử nhà Lý thượng thư đến bái phỏng, vậy mà nó lại trốn sau hoa viên, mặt mũi cũng không buồn lộ.”
Ta đứng phía sau bóp vai cho bà, giọng mềm nhẹ:
“Có lẽ tỷ tỷ vẫn chưa thông suốt thôi ạ. Mẫu thân đừng vội, đợi lúc tỷ nghĩ thông rồi sẽ tốt thôi.”
Đến Tết Trung Thu, đích mẫu đặc biệt cho nghỉ, bảo ta và đích tỷ ra ngoài giải sầu.
Quản gia đã chuẩn bị xe ngựa xong, ta sửa soạn từ sớm, đứng ngoài cửa chờ đích tỷ.
Chờ hồi lâu mới thấy nàng chậm rãi tới, ăn diện lộng lẫy vô cùng. Vừa thấy ta, nàng liền nói:
“Ánh Nhi, ta không đi cùng muội đâu, ta còn có việc gấp. Ta sẽ trở về đúng giờ, muội đừng nhiều lời trước mặt mẫu thân.”
Nói xong liền nắm tay Hoa Nhan bước lên xe ngựa.
Ta chỉ khẽ cười, biết đích tỷ lại đi gặp gã thư sinh nghèo kia.
“Tiểu thư?”
“Đi thôi. Bảo Hoa Nhan, chuyện của tỷ tỷ, ngày mai cũng nên để mẫu thân biết rồi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Xe ngựa lăn trên đường lát đá xanh, phát ra tiếng “cộc cộc” đều đều.
Ta vén một góc rèm, nhìn chiếc xe của đích tỷ rẽ vào đầu hẻm, biến mất giữa dòng người, nụ cười nơi khóe môi dần tắt.
“Đến Cẩm Tú Các.”
Ta buông rèm, nhớ đến cây trâm bạc nước màu tầm thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/4797835/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.