1
Trước khi trọng sinh, ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ hèn mọn đến cực điểm trong phủ Quốc Công, bản thân nhát gan, không lên nổi mặt bàn, lại ở nơi hẻo lánh tựa như bị cả thế gian quên lãng.
Nhưng ăn mặc, sinh hoạt của ta lại chưa từng thiếu thốn.
Dù sống nơi khuất nẻo, cũng coi như là chốn yên tĩnh, càng không có hạ nhân dám chậm trễ với ta.
Hạ nhân dù sao cũng là hạ nhân, chỉ coi như ta không tồn tại mà thôi.
Thủ đoạn chốn hậu viện của đích mẫu cũng không cho phép hạ nhân vượt lễ phạm thượng.
Bả cũng chưa từng hà khắc với ta, chỉ là xem như ta hoàn toàn không tồn tại.
Phụ thân đối với ta vốn luôn thờ ơ.
Mỗi lần gặp trong phủ, ánh mắt ông ta giống như xuyên qua một tầng thủy tinh trong suốt, thẳng tắp lướt qua ta, phảng phất như ta chỉ là không khí.
Tựa hồ chưa bao giờ có người như ta tồn tại.
Di nương mất sớm, ta chỉ là kết quả của một đêm phong lưu của phụ thân.
Đích mẫu liền làm chủ nạp di nương vào phủ.
Chỉ là di nương thấy phụ thân vốn chẳng mặn mà nữ sắc, đành uất ức mà ra đi.
Còn ánh mắt đích mẫu nhìn ta, giống như nhìn một con mèo hoang vô tình chạy nhầm vào phủ, đôi khi còn có thể trêu đùa một chút.
Còn đích tỷ của ta, nàng sinh ra đã khuynh sắc khuynh thành, từ nhỏ được nâng niu trong tay, lại cố tình thích nghèo chê giàu.
Ta và nàng vốn không có nhiều giao tiếp.
Kiếp trước, đích mẫu hao hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/4797830/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.